Tôi có thể, có xứng đáng và có nên lấy chồng
Tôi rất hoang mang khi ngày cưới cứ đến gần. Tôi không muốn làm đau ai. Tôi cũng sợ làm lỡ mất một cơ hội có gia đình và một người đàn ông tốt.
Cái ngày tôi phải đưa ra quyết định về chuyện cưới xin càng đến gần thì tôi càng hoang mang và chông chênh. Tôi không hiểu tâm trạng của những người phụ nữ trước khi cưới như thế nào? Họ thật sự háo hức đợi chờ? Họ có thật sự hạnh phúc? Họ có ngổn ngang bao nhiêu mối hoài nghi, lo ngại về tương lai của đời sống vợ chồng?
Ở cái tuổi đã ngoài 30, bị đã bị cho cả gia đình và xã hội làm cho hiểu rằng, tôi không thể được coi là bình thường nếu như không có chồng. Ngay cả người ruột thịt dù thương tôi đến mấy cũng không thể chấp nhận việc tôi không có một gia đình của riêng tôi. Mẹ cha tôi coi con dâu quan trọng hơn con gái. Tôi như là một người thừa trong nhà tôi ngay cả trong mối tương quan với người làm dâu, làm rể trong gia đình. Tôi đã đi tìm người yêu để cưới với suy nghĩ là tôi đi tìm một gia đình khác. Gia đình chồng sẽ coi tôi là một phần tất yếu giống như kiểu gia đình tôi coi con dâu, con rể vậy.
Bản thân tôi chưa bao giờ, tự trong sâu thẳm, không cảm giác là thật sự muốn lấy chồng. Trong đầu tôi chỉ có mỗi một việc phấn đấu cho các mục tiêu về học tập, dù tôi đã qua 30 tuổi nhiều lắm rồi. Nếu có lúc nào đó tôi muốn lấy chồng thì tôi chỉ mong ước là có người đàn ông để nói chuyện, chia sẻ những lúc tôi gặp chuyện buồn, chuyện không may thôi. Tôi chỉ muốn một người để chia sẻ và tâm sự.

Ảnh minh họa.
Tôi đã trải nghiệm sự phức tạp, bộn bề của các mối quan hệ khi gắn kết vào một mối quan hệ. Có quá nhiều thứ lôi tôi ra khỏi thế giới quen thuộc của riêng tôi: tôi không có thời gian cho việc nghiên cứu vốn cần sự tập trung tâm trí và thời gian, tôi không có thời gian cho thú vui thể thao hay tôn giáo của mình. Đầu tôi quay cuồng với những chuyện đời thường của một phụ nữ. Tôi không kêu ca hay phàn nàn vì tôi hiểu đó là những thứ mà mọi người phụ nữ vẫn làm, nhưng với tôi quả thật là rất khó khăn, vất vả. Tôi không quen phải làm việc gì ngoài việc học của tôi cả.
Tính tôi cũng lại hay bốc đồng, sáng nắng chiều mưa. Như theo chu kỳ, mỗi tháng một lần, tôi lên cơn cáu giận một lần. Những lúc đó, tôi nói không kiểm soát. Người ta chua chát cay đắng nhiều lần thốt lên “thế này thì sống làm sao được” vì tôi nói lời cực kỳ cay nghiệt. Khi tỉnh ra, tôi không hiểu tại sao tôi lại nói như vậy. Cứ cách một thời gian tôi lại bị lên cơn như vậy. Ai có thể chấp nhận được tôi. Tính tôi cũng phức tạp. Lúc thì tôi rất muốn cưới, lúc thì tôi thật sự không muốn. Tôi nghĩ đến những nỗi khổ và ràng buộc. Tôi cũng không muốn sinh con nữa vì nuôi con quá khổ. Cuộc sống đã đầy những nỗi khổ rồi, sao lại sinh ra con ra để nó phải khổ tiếp.
Tôi hiểu rằng tôi phải thỏa hiệp với xã hội vì có thể nó đang cho tôi thấy những điều tôi cần mà tôi chưa nhận thức ra được: một gia đình, một chỗ dựa, một sự chia sẻ. Tôi đang thỏa hiệp. Tôi đang cố gắng thỏa hiệp. Nhưng trong sâu thẳm, tôi đang muốn gì thế này. Tôi rất hoang mang khi ngày đó cứ đến gần. Tôi không muốn làm đau ai. Tôi cũng sợ làm lỡ mất một cơ hội có gia đình và một người đàn ông tốt (dù không hiểu tôi lắm). Nhưng tôi không muốn sinh con. Tôi sợ tôi sẽ không thay đổi bản tính và mục tiêu cuộc đời mình. Tôi chỉ nhìn thấy những ngõ cụt và dấu chấm hết. Tôi phải làm gì đây? (Amichi)
Theo Ngôi sao
Đi xem mắt 3 lần mà lần nào tôi cũng trở về trong hụt hẫng, đàn ông thời nay sao vậy?
Tâm sự - 2 giờ trướcTôi không biết làm thế nào mới có thể tìm được người phù hợp với yêu cầu của mình.
Cùng mức lương gần 20 triệu/tháng nhưng vợ chẳng giữ được đồng nào còn chồng thì vẫn nguyên xi: Mâu thuẫn bùng nổ
Tâm sự - 3 giờ trướcVậy mới thấy, việc minh bạch tài chính trong gia đình là điều rất quan trọng và thể hiện sự tin tưởng, chia sẻ với nhau.
Mẹ đi lấy chồng, bố tôi nói 1 câu khiến cả hội trường bật khóc
Tâm sự - 5 giờ trướcGĐXH - "Cả một đời này tôi nợ cô ấy hai chữ hạnh phúc. Tôi hi vọng cả quãng đường còn lại của cô ấy sẽ toàn là tiếng cười khi ở bên anh" - bố nói tại hôn lễ của mẹ tôi.
Tôi đang phải 'trả nghiệp' vì bỏ người yêu trong lúc nhập viện cấp cứu?
Tâm sự - 13 giờ trướcGĐXH - Anh thức khuya dậy sớm, làm 2-3 công việc để cố gắng lo cho tương lai hai đứa. Đến lúc anh ngã quỵ, phải nhập viện cấp cứu vì suy thận, tôi đã bỏ lại anh tự xoay xở với bệnh tật.
Trót khoe chồng là giám đốc, cô gái 'khốn khổ' với đồng nghiệp
Tâm sự - 15 giờ trướcMột lần, khi đồng nghiệp hỏi thăm, tôi buột miệng kể, chồng mình là giám đốc công ty bất động sản và hai vợ chồng đang chờ năm đẹp để sinh con. Tôi không ngờ thông tin này lại khiến cuộc sống công sở của mình trở nên "khốn khổ".
Nhà trai muốn bỏ phần trao vàng cưới, xúc động trước câu nói của thông gia
Tâm sự - 17 giờ trướcVì chỉ có 2 chỉ vàng làm quà cưới, sợ người ngoài bàn tán nên nhà trai muốn lược bỏ phần trao vàng. Không ngờ, họ lại xúc động trước sự cảm thông và chân tình của thông gia.
Nhà trai đem 30 triệu đi hỏi cưới, phản ứng của nhà gái khiến tất cả sững sờ
Tâm sự - 1 ngày trướcDù nhà gái không thách cưới, nhà trai vẫn đem đến phần lễ đen 30 triệu đồng. Phản ứng của nhà gái khiến tất cả bất ngờ.
Đi họp lớp sau 45 năm, tôi bàng hoàng nhận ra 'sự thật' phía sau mỗi nụ cười
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Một buổi họp lớp ở tuổi 60 không chỉ là kỷ niệm, đó là tấm gương phản chiếu chân thật nhất về hành trình mà mỗi chúng tôi đã đi qua.
Tôi suy sụp khi đọc được tin nhắn của vợ nói về mẹ mình
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Đọc được tin nhắn của vợ nhắn cho một người bạn thân của cô ấy về mẹ mình, tôi hoàn toàn sụp đổ.
Con trai đau đớn vì phải thuê người hương khói cha mẹ ở quê
Tâm sự - 2 ngày trướcTôi cảm thấy cuộc sống của mình thật vô nghĩa khi phải thuê người hương khói, thờ bố mẹ ở quê, có nhà mà không thể về.
Kiếm 45 triệu/tháng nhưng về quê mẹ bắt nói lương chỉ 10 triệu: Tôi nhận ra bài học sâu sắc sau đó
Tâm sựGĐXH - Mẹ dặn con gái giấu mức lương thật khi về quê, không phải vì sợ người ta ganh tỵ mà bởi một lý do sâu sắc hơn.