Thỉnh thoảng vợ vẫn trêu tôi, bảo trai xây dựng nổi tiếng đi nơi đâu để lại một đứa con nơi đó. Rồi vợ bảo tôi đừng như thế, vợ tin tưởng tôi tuyệt đối nên đừng làm vợ thất vọng. Tôi vốn cũng rất tự tin vào sự chung thủy của mình, nửa đùa nửa thật nhắn vợ rằng: “Dù cả thế giới này có ngoại tình đi nữa thì vẫn trừ anh ra!”.
Nhưng oái ăm thay, tôi vô tình gặp lại An, cô bạn cấp 3 mà tôi thầm thương trong suốt 3 năm học mà không hề dám ngỏ lời. Tôi không ngờ là An đã chuyển vào trong Sài Gòn để làm việc. Nay đã 32 tuổi nhưng An vẫn chưa lấy chồng.
Ảnh minh họa.
Chúng tôi có ít bạn ở trong này nên tự nhiên khoảng cách xích lại gần nhau hơn. An thường chủ động gọi tôi đi uống café hoặc đi tụ tập mỗi khi rảnh rỗi. An rất vô tư, coi tôi như bạn bè. Nhưng khi ở bên An, tôi lại thực sự thấy rung động. Tôi biết, mình vẫn chưa quên được tình cảm ngày xưa.
Tôi thấy có lỗi với vợ mình, nên cố gắng quan tâm vợ nhiều hơn. Nhưng tôi vẫn không muốn rời xa An. Tôi nghĩ rằng mình giữ khoảng cách là được.
Cách đây 1 tuần, tôi và An cùng nhau đi nhậu ở quán bên bờ sông. Rượu vào lời ra, An ngồi vừa khóc vừa kể cho tôi nghe về nỗi đau bị người yêu 4 năm phản bội đến mức không thể tin vào đàn ông nữa. Tôi nhìn An khóc, thấy thương lắm. Bỗng dưng tôi lại buột miệng nói ra tình cảm năm xưa.
An trợn tròn mắt nhìn tôi ngạc nhiên. Rồi cười. Rồi lại uống. Cả hai chúng tôi say mèm. Không ai nhớ là đã đưa nhau vào khách sạn bằng cách nào. Thậm chí chúng tôi còn chụp ảnh selfie cùng nhau trong phòng nữa, làm đủ mọi tư thế rồi lưu lại làm kỷ niệm.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, cả hai đều ngượng ngùng vô cùng. Nhất là khi điện thoại tôi báo đến có hơn 20 cuộc gọi nhỡ của vợ mà không hề hay biết. Có lẽ trong lúc nồng nàn bên An, tôi đã mặc kệ tất cả.
Ảnh minh họa.
Rồi tôi gọi lại cho vợ, nhưng chỉ là những tiếng tút dài. Ngay lúc ấy, mẹ vợ tôi gọi đến, gào khóc: “Anh làm cái gì mà để con gái tôi ra nông nỗi này?! Anh về đây ngay lập tức!”.
Tôi vội vàng chạy ra sân bay. Tôi luống cuống không hiểu có chuyện gì nữa. Gọi điện cho vợ thì không nghe máy, mẹ vợ thì chỉ khóc, chửi mà không nói gì. Còn bố mẹ tôi vẫn chưa biết chuyện.
Tôi về đến nơi. Vợ tôi nằm quằn quại trên giường, đầu tóc rũ rượi, khóc nấc lên không còn thành tiếng. Cô ấy chỉ nhìn xoáy sâu vào tôi rồi ném chiếc điện thoại về phía tôi. “Tôi tin tưởng anh để rồi anh làm trò bỉ ổi sau lưng tôi sao? Anh đã giết chết cả hai mẹ con tôi rồi biết không? Trời ơi, tôi hận anh!!!”.
Thật không thể tin được là đêm qua tôi đã lưu những bức ảnh của tôi và An vào tài khoản iCloud của điện thoại nên vợ tôi mới vô tình biết hết tất cả. Mẹ vợ tôi đứng bên cạnh, giải thích trong cơn tức giận rằng tối qua vì quá đau lòng mà vợ tôi đã tự cấu xé mình, rồi khi vào nhà tắm thì bị ngã, bụng bầu tiếp đất.
Cô ấy gọi cho tôi nhiều nhưng tôi không nhấc máy. Rồi mới gọi cho mẹ vượt gần 60km chạy lên Hà Nội, đưa cô ấy đi cấp cứu ngay trong đêm. Nhưng buồn nhất là bác sỹ nói vợ tôi đã bị sảy thai, đứa con không thể giữ được.
Lúc này đây, tôi thấy ân hận tột đỉnh khi biết mình đúng là gã đàn ông đốn mạt, chỉ muốn chết đi cho xong. Tôi đã gián tiếp giết chết con mình, đã làm cho vợ tôi hóa điên, hóa dại mất rồi. Tôi đã quỳ xuống xin tha thứ nhưng cô ấy tuyệt nhiên không nói gì. Tôi nghỉ làm ở nhà chăm sóc vợ, vì sợ em làm chuyện dại dột nhưng em cũng không mảy may tỏ cảm xúc gì, không ăn bất cứ thứ gì tôi nấu, từ chối mọi thứ liên quan đến tôi... Cứ thế cả tháng trời. Tôi sợ quá nên cầu cứu mẹ vợ, mẹ đành đưa em về nhà để chăm sóc, thuốc thang, gần gũi trò chuyện để em khuây khỏa. Tôi không biết đến bao giờ em mới tha thứ cho tôi? Tự tay tôi đã phá vỡ tổ ấm của mình rồi sao?
Theo Tuấn/PNO