Đời bất hạnh khi trải qua hai đời chồng tệ bạc
Anh không thương xót ai, biến tôi và con gái trở thành đầy tớ. Đặc biệt khi tôi mang bầu, anh không thương mà coi đó là điểm yếu để hành hạ tôi vì nghĩ trong tình cảnh như thế tôi không thể bỏ anh.
Tôi làm nghề kế toán tự do, 42 tuổi, không xinh cũng chẳng quá xấu. Tôi sống ở một thị trấn nhỏ gần thủ đô, tính hiền lành, cởi mở, nhân hậu với mọi người, đặc biệt nhạy cảm có lẽ do tuổi thơ bất hạnh. Tôi có một đôi mắt buồn ai cũng nhận ra. Có lẽ do ông trời đã định sẵn cho tôi một số phận nghiệt ngã nên cho đôi mắt buồn để đánh dấu.
Cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi ngay từ đầu đã không suôn sẻ, tôi không yêu anh, chúng tôi quá khác biệt, tình yêu chỉ xuất phát từ phía anh. Anh rất tốt khi cùng tôi nuôi một đứa trẻ mới sinh được hai ngày do tình cờ mẹ cháu bỏ lại cho tôi rồi đi biệt tích. Tôi thương cháu như con mình dù ngày ấy chỉ ngoài 20. Chờ gần một năm mà mẹ cháu không quay lại, tôi mang cho cháu nhưng chỉ được hai hôm, nhớ quá, phải mất rất nhiều tiền mới chuộc lại được.
Mẹ biết chuyện không cho nuôi, đành phải mang đến cho dì nuôi. Vì việc này tôi trở nên rất yếu đuối về tinh thần, anh ở bên cạnh sẵn sàng nghe tôi nói và an ủi. Rồi tôi có thai và cưới, nhưng chỉ ở với nhau được hơn năm. Tính anh cục cằn, thô lỗ, anh có thể đánh ngay khi tôi đang cho con bú. Tôi về sống với mẹ, anh ra nước ngoài. Tôi mất 5 năm mới lấy lại cân bằng và 12 năm mới mở lòng được.
Khi con được 12 tuổi, tôi tình cờ gặp người đàn ông hơn nhiều tuổi. Anh kể đang sống một mình, đã ly dị vợ. Vợ cũ và người con đã trưởng thành, đang định cư ở nước ngoài. Anh vui vẻ và cởi mở, con gái tôi mong có một gia đình cả bố lẫn mẹ, khi nghe anh hỏi có muốn về nhà bác ở không thì rất thích. Tôi hơi lăn tăn về việc ăn nói có phần bỗ bã của anh, nhưng được biết anh từng du học, sinh ra trong một gia đình có nền tảng giáo dục tốt, bố mẹ từng là cán bộ cấp cao, các anh chị em là chuyên viên, bác sĩ, tiến sĩ, nên bỏ qua.
Tôi nghĩ hay ông trời thấy tôi khổ nhiều rồi nên giờ cuối đời cho gặp anh. Tôi không ngại anh nhiều tuổi vì nghĩ nhiều tuổi càng chín chắn, giờ mình lấy người ta không chỉ cho mình mà còn cho con nữa. Con tôi rất thèm khát tình cảm cha con mà lâu nay cháu không được hưởng. Anh cũng tâm sự anh và người con ở nước ngoài rất ít liên lạc, tình cảm không được như ý. Tôi thương anh hơn và nghĩ phải nhanh chóng có con vì tuổi anh đã lớn.
Chúng tôi về sống với nhau trong sự vui mừng của mẹ và rất nhiều người yêu quý dù có sự phản đối từ phía gia đình anh. Vài tháng đầu, mọi việc yên ổn tuy tôi vẫn hơi hoang mang cái gì đó chưa rõ ràng. Khi lờ mờ nhận ra bản tính thật sự của anh cũng là lúc tôi nhận ra mình đã có thai. Con gái tôi thể trạng yếu ớt, tính tình nhạy cảm, tôi mong cháu có em để thoát khỏi cảnh một thân một mình.
Dù hoang mang khi nghĩ liệu với người đàn ông này mình có sống cả đời được không, nhưng khi biết có thai tôi lại nghĩ thôi định mệnh của mình đã vậy thì đi nốt con đường chông gai. Tôi không nỡ bỏ đi giọt máu của mình. Anh không thương xót ai, biến tôi và con gái trở thành đầy tớ. Đặc biệt khi tôi mang bầu, anh không thương mà coi đó là điểm yếu để hành hạ tôi vì nghĩ trong tình cảnh như thế tôi không thể bỏ anh.
Đang mang bầu tôi vẫn chỉ là thân phận ôsin, ốm nghén cũng không được đỡ đần. Mọi người tin rằng việc chồng đưa vợ đi khám thai là chuyện đương nhiên thì tôi lại không được hưởng cái hạnh phúc ấy. Anh để mặc tôi đi xe máy một mình mấy chục cây số vì công việc. Việc của anh cực kỳ nhàn hạ, nhiều thời gian rảnh nhưng anh không nhúng tay vào bất cứ việc gì trong nhà. Tôi thậm chí rùng mình khi nghĩ về chồng: ngủ bất kể giờ giấc, thức xem ti vi thâu đêm. Anh dường như là người đa tính cách.
Thoắt cái anh có thể trợn mắt nổi cáu, xưng mày tao ngay dù chẳng có mâu thuẫn gì. Từ lúc tôi có bầu đến lúc đẻ không dưới hai chục lần anh nói bỏ. Anh mặc tôi tự xoay sở giữa việc nhà, việc cơ quan. Anh như không có cảm xúc khi nhìn tôi rơi nước mắt vì anh. Cãi nhau anh không tiếc lời nhục mạ tôi và gia đình tôi bằng những lời lẽ bẩn khiến tôi đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Học đại học, tôi từng rất ngưỡng mộ những người thầy đã dạy tôi ở mái trường đó, nơi anh du học, anh cũng tầm tuổi họ, tại sao anh khác họ nhiều vậy? Gần đến ngày sinh, sau khi cãi nhau to, anh bỏ đi và nói là có công việc. Tôi vì suy nghĩ nhiều và stress nên có dấu hiệu sinh non. Tôi gọi điện cho anh về đưa đi đẻ, anh kêu bận, đi lấy hàng chưa về được. Tôi bảo hàng lúc khác lấy cũng được thì anh nói chia tay luôn rồi tắt máy.
Sau khi sinh cháu, tôi liên lạc lại với anh, xin lỗi để vợ chồng đoàn tụ vì con. Anh trở về. Cõi lòng tan nát, tôi chẳng còn cảm xúc gì với anh nữa nhưng chẳng lẽ để cả hai con không có bố? Anh trở lại nếp sống cũ như giữa tôi và anh vẫn vậy. Trong sâu thẳm tôi tin anh không có ý định bỏ tôi nhưng tại sao biết tôi sinh con anh không về? Anh có biết rằng điều đó sẽ làm tôi hận anh suốt đời không?
Tôi kiểm tra điện thoại của anh vì có nhớ một số điện thoại khả nghi, khi anh ở nhà tôi đã để số điện thoại đó trong tình trạng theo dõi. Những gì còn lưu lại trong hộp thư làm tim tôi tan chảy. Thì ra khi anh ra khỏi nhà và đặc biệt khi tôi sinh cháu, cũng là lúc họ hẹn nhau đi nghỉ dưỡng. Cô ta là người cũ của anh, người tôi đoán chắc là chưa học xong phổ thông, sinh sống ở một thị trấn heo hút, hơn tôi hai tuổi và chưa lấy chồng lần nào. Khi tôi đưa ra bằng chứng ngoại tình, anh không hề có lời nói nào hối lỗi hoặc xin lỗi, còn lớn tiếng đổ tại tôi khiến anh như vậy.
Đến nay câu chuyện của tôi đã xảy ra hơn một năm, con tôi hơn một tuổi. Tôi cũng không thấy anh có biểu hiện nào là vẫn liên lạc với người đàn bà đó nhưng với tôi mọi chuyện vẫn như vừa xảy ra. Tôi không thể quên cảm giác bơ vơ, sinh con một mình trong bệnh viện, không thể quên cơn ác mộng đời tôi khi hình dung cảnh trong khi tôi quằn quại đẻ con cho anh thì anh đang quấn quýt với người tình.
Chúng tôi không còn mặn nồng ái ân được nữa. Tôi sống mà như chết dưới một mái nhà với anh, đời tôi giờ tan hoang, không còn gì để chắp vá nữa. Tôi mắc trầm cảm nặng, không dám uống thuốc vì vẫn còn cho con bú, mất ngủ triền miên, khi ngủ được thì lại gặp ác mộng, anh biến thành ác quỷ trong giấc mơ của tôi và tôi kêu lên "Mẹ ơi cứu con với". Nhưng sáng ngủ dậy tôi đâu dám nói gì với mẹ. Mẹ đã hy sinh rất nhiều để nuôi mấy chị em khi bố tôi mất sớm.
Tôi vẫn che giấu chuyện của anh với gia đình mình. Mọi người vẫn tin anh mắc kẹt ở tỉnh xa vì lở đường không về kịp ngày tôi sinh. Nỗi đau như một cục u não, ngày ngày từng cơn triền miên không dứt. Tôi nói cười mà lòng chua xót, khi còn lại một mình nước mắt rơi. Gặp một người đàn bà tảo tần lam lũ nào đó, là chị hàng đồng nát, cô bán rau tôi cũng có cảm giác họ hạnh phúc hơn mình, họ đang làm công việc lao động đơn giản nhưng ở nhà, có một người đàn ông yêu thương, chia sẻ đỡ đần. Còn tôi, người đàn ông của tôi đâu có thương xót tôi.
Tôi khóc cũng phải khóc lén, anh mà nhìn thấy là tôi bị chửi. Tôi trở nên dễ cáu gắt, tâm trạng lúc nào cũng bứt dứt như người mất hồn, hay quên. Nhưng trên tất cả, tôi chịu đựng vì con. Bao tấm gương người mẹ chọn cái chết để con được sống, tại sao tôi không thể hy sinh vì con? Chia tay? Với bản tính bất cần của anh, rồi anh sẽ quên con nhanh chóng, cuối cùng người chịu thiệt thòi nhất vẫn là con. Các bạn thấy sao? Hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VnExpress

Chưa kịp vui vì được làm dâu 'hào môn', tôi đau đớn khi phát hiện sự thật về cả gia đình chồng
Tâm sự - 5 giờ trướcGĐXH - Sau chuỗi ngày trắng đêm suy nghĩ, tôi quyết định tâm sự với mẹ chồng để mong tìm sự an ủi. Nào ngờ, điều khiến tôi đau đớn hơn là bà hoàn toàn biết điều đó từ lâu.

83 tuổi, bố tôi bị bà lão U70 lừa tình, muốn sang tên nhà cho bà ấy
Tâm sự - 12 giờ trướcMới quen vài tháng nhưng bạn gái của bố cư xử như nữ chủ nhân, còn ông bố 83 tuổi đang say tình của tôi đòi sang tên nhà cho "trà xanh" 68 tuổi này.

Tôi yêu 6 năm không cưới nổi vì lương 12 triệu không đủ mua trà sữa cho bạn gái
Tâm sự - 15 giờ trướcTôi nhiều lần phải phớt lờ gợi ý cưới xin của bạn gái 6 năm vì chưa đủ giàu để lấy vợ; có lúc "đứng hình" khi cô ấy nhờ mua trà sữa vì trong tài khoản không đủ tiền.

Tôi quyết định ly hôn sau 39 năm sống bên người chồng 'rất tốt' với tôi
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - 63 tuổi, tôi không còn sức để chờ đợi một người hiểu mình. Tôi không tiếc 39 năm đã qua, cũng không ân hận vì quyết định cưới anh. Nhưng tôi cũng không muốn lãng phí phần đời còn lại...

Choáng váng khi biết chồng đưa hết lương cho vợ lại giấu giếm nhiều 'tài sản trước hôn nhân'
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Chồng nhìn tôi lạnh lùng rồi nói tôi không có quyền gì bắt ép anh như vậy, đó là tài sản trước hôn nhân và khi tài sản đó sinh sôi thì vẫn là tài sản riêng.

Ghét mẹ chồng, lạnh nhạt, xa cách với chồng: Tôi không hiểu sao vợ mình lại thay đổi hoàn toàn sau khi sinh con?
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Mỗi lần ra đường nhìn thấy gia đình người ta hạnh phúc, tôi chỉ muốn khóc. Đêm nào cũng trằn trọc vì nhớ vợ con. Tại sao mọi thứ lại thay đổi nhanh đến vậy?

Mẹ chồng cờ bạc, muốn tôi cho 5 triệu mỗi tháng
Tâm sự - 2 ngày trướcMỗi tháng mẹ chồng có 10 triệu tiền cho thuê nhà và 5 triệu lương hưu nhưng đều nướng vào cờ bạc. Mới đây bà còn nói đang có một khoản nợ, đề nghị tôi mỗi tháng cho bà 5 triệu đồng

Vợ muốn chu cấp hàng tháng cho bố mẹ: 'Cuộc chiến' giữa quan điểm báo hiếu và tương lai gia đình
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Tôi đã giải thích cho cô ấy là chúng tôi nên tích lũy đã, còn có thể cuối năm gửi cho bố mẹ một khoản để bố mẹ đón Tết hoặc khi ốm đau thì đóng góp sau. Cũng không thể nặng bên ngoại hay bên nội hơn được nhưng cô ấy không đồng ý.

Tôi cầu hôn, bạn gái nói lương dưới 30 triệu đừng mơ cưới vợ
Tâm sự - 2 ngày trướcBạn gái từ chối lời cầu hôn, nói thu nhập hơn 20 triệu của tôi chỉ đủ sống độc thân, chỉ các cô chú 7x mới hạnh phúc nổi với cuộc sống tiêu dưới 50 triệu khi có con.

Chồng tôi vẫn lén lút chuyển tiền cho vợ cũ mua nhà
Tâm sự - 3 ngày trước10 năm sống cùng nhau, tôi không hề nghi ngờ chồng qua lại với vợ cũ, nhưng mới đây tôi được biết anh ấy còn chuyển tiền cho vợ cũ mua nhà

5 năm chờ chồng, ra đi sau 6 tháng vật lộn với bệnh tật: Thái độ của người chồng khiến cả gia đình vợ 'chết đứng'!
Tâm sựGĐXH - 5 năm sau khi anh đi, chị đổ bệnh nặng. Bệnh phát rất nhanh khiến chị suy kiệt kinh khủng, mà gọi anh về anh cũng không về. Chị cố gắng được 6 tháng thì qua đời.