Lân luôn cố gắng làm hài lòng mẹ vợ. Ảnh minh họa
Biết mình là trẻ mồ côi, có xuất thân không được môn đăng hậu đối với Giang nên Lân đã hết sức cố gắng, nỗ lực không ngừng. Ra trường, Lân vào làm trong một công ty máy tính, từ vị trí nhân viên bình thường, anh đã phấn đấu lên tới chức trưởng phòng. Nhưng mọi sự phấn đấu của anh dường như chẳng hề được mẹ Giang ghi nhận. Bà ta vẫn nhìn Lân với ánh mắt khinh miệt, rẻ rúng.
Giang tốt nghiệp đại học, bà Hương vội vàng bắt cô đi du học nhằm "cách ly" đôi trẻ. Nhưng bà đã nhầm, sau thời gian du học, Giang trở về nước và kiên quyết nếu không được cưới Lân, cô sẽ ở vậy suốt đời. Quả thật, Giang đã “ở vậy” trong suốt 3 năm sau đó, không hẹn hò, không gặp mặt bất cứ một chàng trai nào bà Hương giới thiệu. Cuối cùng, sự đấu tranh của Giang và sự kiên trì, nhẫn nại của Lân đã thắng sự ngoan cố của mẹ cô. Đám cưới của họ diễn ra sau gần 10 năm yêu nhau.
Con cái đã kết hôn xong bà Hương vẫn không chịu từ bỏ tính sĩ diện và hẹp hòi của mình. Bà ta thường xuyên tìm cớ nhiếc móc, xỉa xói con rể là “thằng mồ côi”, sỉ vả anh không có bố mẹ nên không được dạy dỗ, không biết lễ phép với người lớn, dù Lân đã rất cố gắng để làm vừa lòng bà.
Mẹ vợ vẫn cay nghiệt với con rể. Ảnh minh họa
Cuộc sống của Giang cũng chẳng dễ thở hơn khi cô bị mẹ coi như kẻ thù, gọi là “kẻ phản bội”, bà buộc cho cô cái tội đã đánh cắp lòng tin của bà, uổng công bà yêu thương, dưỡng dục… Anh Lân chưa bao giờ nhòm ngó đến tài sản của gia đình vợ, nhưng vẫn bị bà đi rêu rao khắp nơi rằng anh là kẻ đào mỏ, và rằng sản nghiệp của gia đình bà đã rơi vào tay người con rể bất lương.
Cũng bởi những áp lực và không khí ngột ngạt, căng thẳng trong gia đình mà mãi 2 năm sau Giang mới có thai đứa con đầu lòng. Đây là niềm hạnh phúc to lớn nhất đối với vợ chồng anh Lân.
Vì vợ, vì đứa con sắp chào đời, anh Lân càng nhẫn nhịn hơn nữa với mẹ vợ. Nhưng mẹ vợ anh thì không biết điều ấy, bà ta thấy anh nhún nhường thì càng làm tới. Tối nào trở về nhà, anh cũng phải nghe những lời nguyền rủa cay nghiệt của mẹ vợ.
Cái ngày định mệnh ấy, anh Lân về nhà sau một cuộc tiếp đối tác. Hơi men lâng lâng đã khiến cho anh khó kiểm soát được cảm xúc cũng như lời nói của mình. Vừa bước vào đến cửa, anh đã chạm mặt mẹ vợ, và dù anh chẳng làm gì, bà ta cũng cho anh một trận chửi bới té tát vì tội… không dọn dẹp nhà cửa (từ lâu, bà mẹ vợ đã coi anh con rể như ô sin trong nhà).
Chuyện chỉ có thế, nhưng bà lại lôi cả bố mẹ - những người mà anh chưa từng được biết mặt ra để chửi. Không kiềm chế được cơn giận, anh Lân đã cự cãi lại và tuyên bố anh sẽ không sống trong cái nhà đó nữa, rồi quay ngoắt ra cửa. Chứng kiến hết sự việc, thấy chồng bỏ đi, Giang sợ hãi luống cuống chạy từ trên tầng xuống để ngăn anh, nhưng bụng bầu to đã khiến cô trượt chân ở cầu thang và ngã lăn từ tầng 2 xuống đất.
Nhìn vợ ngất lịm nằm giữa một vũng máu, anh Lân hoảng hốt, tỉnh hẳn rượu, còn bà mẹ vợ cũng sợ hãi, luống cuống đến nỗi không gọi nổi xe cấp cứu. Đến lúc Giang được đưa vào bệnh viện thì mọi chuyện đã quá muộn. Bác sĩ đã không còn cứu được cả cô lẫn đứa bé trong bụng.
Cái tin ấy cũng kết liễu luôn cuộc đời anh Lân.
Anh sống mà như người chết. Tất cả những đau thương, mất mát dồn nén thành nỗi hận thù đến tận gan ruột đối với bà mẹ vợ. Anh chỉ nung nấu ý định trả thù. Nếu không trả thù, anh làm sao quên được nỗi hận quá lớn này đối với bà mẹ vợ cay nghiệt, độc ác kia.
Theo Phi Phi/PNO