Ám ảnh vì bị người yêu làm nhục
Vì tin tưởng anh nên trong một lần vào phòng trọ anh chơi, tôi đã nhận lời ở lại đến hôm sáng hôm sau mới về vì trường học cách xa trường anh. Đó cũng là đêm định mệnh, anh đã cướp đoạt đời con gái của tôi mặc cho tôi khóc lóc trong đau khổ và xin buông tha.
Chuyện không may với tôi cách đây một năm rồi, vậy mà trong tôi vẫn nhớ như in chuyện cũ. Tôi sinh ra trong một gia đình gia giao được bố mẹ chăm sóc và dạy bảo chu đáo, đặc biệt dù có khó khăn đến mấy bố mẹ vẫn cố gắng lo cho các con ăn học, có công việc ổn định, vậy nên tôi luôn tự hào về gia đình mình.
Tôi là con út trong nhà nên được bố mẹ và anh chị rất chiều chuộng. Tôi ý thức được mình phải học tập thật tốt, biết nghe lời bố mẹ, anh chị. Có lẽ ngay từ nhỏ tôi được giáo dục theo một nề nếp gia giáo như vậy nên những ý nghĩ tích cực hình thành ngay từ khi tôi biết suy nghĩ, đặc biệt là chuyện trinh tiết. Khi biết mình đã ‘trưởng thành’ tôi tìm hiểu qua sách báo, trên mạng rất nhiều về tuổi dạy thì. Tôi ý thức được khi có khả năng sinh đẻ luôn phải giữ gìn cận thận.
Tôi tự hứa với lòng mình, nhất định làm được điều đó, nhất định giữ được sự trong trắng cho tới đêm tân hôn, sẽ dành trọn cho người chồng tương lai. Vậy nên suốt quãng đời học sinh cho tới năm cuối đại học tôi không hề yêu ai, chỉ biết học, trong đầu lúc nào cũng chỉ biết học để bố mẹ và anh chị không thất vọng, để cảm thấy không có lỗi với bố mẹ. Tôi ghét những đứa con gái hư hỏng, không giao du với thành phần tạp nham của xã hội, chỉ chơi với những bạn ngoan ngoãn và học giỏi.
Khi là sinh viên, tôi gân cổ bảo vệ quan điểm là con gái phải biết giữ gìn cho tới đêm tân hôn, tôi luôn bị đám bạn nói là phong kiến, cổ hủ và lạc hậu, tôi nhận hết, chỉ cần bảo vệ quan điểm của mình. Tôi coi thường những cô gái hư hỏng, từ đó lại càng tự hào về mình hơn, học hành hẳn hoi, không chơi bời, luôn biết nghe lời bố mẹ và anh chị. Tôi còn nói với những người bạn rằng nếu bị ai đó cướp mất đời con gái, tôi sẽ đi tự tử chứ không sống được nữa.
Cuộc đời chẳng ai biết được chư ngờ. Năm cuối đại học, chuyện học hành nhiều áp lực hơn, trong đợt thực tập lần cuối, ông trời lại để tôi gặp anh và bị nằm trong tầm ngắm của anh. Mới đầu chỉ là quen biết xã giao bình thường, rồi cứ theo tiến triển như vậy khoảng 6 tháng sau tôi nhận lời yêu anh vì nghĩ đơn giản sắp ra trường, muốn một kỷ niệm đẹp về tình yêu sinh viên.
Khi nhận lời yêu, tôi cũng nói rõ quan điểm tình yêu phải trong sáng, lành mạnh, không được vượt quá giới hạn, anh đồng tình với quan điểm của tôi. Tôi tin tưởng anh tuyệt đối, nghĩ anh sẽ không bao giờ hại mình vì tôi nói với anh nếu có chuyện đó sẽ tự tử. Khi nhận ra mình ngốc thì đã quá muộn, vì tin tưởng anh nên trong một lần vào phòng trọ anh chơi, tôi đã nhận lời ở lại đến hôm sáng hôm sau mới về vì trường học cách xa trường anh. Đó cũng là đêm định mệnh, anh đã cướp đoạt đời con gái của tôi mặc cho tôi khóc lóc trong đau khổ và xin buông tha.
Từ sau giây phút đó trở đi, tôi ghê sợ mặc cho anh ta xin lỗi, hứa sẽ cưới. Tôi gục ngã, không ăn uống gì, sợ hãi tất cả, không còn hãnh diện nữa mà trở nên coi thường mình, dằn vặt bản thân và đặc biệt ngày nào tôi cũng khóc, ngồi một mình khóc trong đau khổ. Tôi đã nghĩ tới cái chết, tìm cách chết phù hợp nhưng lại không đủ can đảm vì sợ tự tử không chết được tới lúc lại khổ bố mẹ và mang tiếng cho gia đình.
Tôi sống trong tình trạng trầm cảm u uất suốt 7 tháng trời, không tâm sự với ai, âm thầm chịu đựng một mình. Tôi suy sụp cả thể chất và tinh thần, người gầy đi, tâm trí lúc nào cũng đau khổ. Tình cảm của tôi với người yêu phai nhạt dần, trong tôi không còn tình yêu, chỉ còn sự thù hận, anh ta cũng nhận ra điều đó, cuối cùng nói chia tay vì nhận thấy trong tôi chỉ là sự căm hận. Tôi hận bản thân nhiều nhất, hận mình quá ngu ngốc, quá tin người.
Bức xúc vì hàng xóm nhờ đón con cả tháng, đi chợ hộ không trả tiền còn chê
Tâm sự - 13 giờ trướcNgười thì nhờ đón con suốt tháng, người dặn mua giúp mớ rau, con cá nhưng chê bôi và không chịu trả tiền. Khi tôi từ chối khéo thì hàng xóm tỏ thái độ ra mặt, nói tôi “sống đừng chỉ nghĩ đến mình”.
Chồng 1m82 kiếm tiền giỏi vẫn phải nhịn vợ như 'nhịn cơm sống'
Tâm sự - 14 giờ trướcGĐXH - Tôi chỉ muốn góp ý cho vợ học hỏi thêm kỹ năng trong cuộc sống để biết cách nuôi dạy con, ứng xử với cha mẹ, anh em cho trọn. Nhưng toàn phản tác dụng, lại cãi nhau khóc lóc rất mệt.
Họp lớp 25 năm, 20 người tái mặt vì hóa đơn bữa nhậu: Đi về đồng loạt rời nhóm
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Buổi họp lớp của nhóm bạn học lại trở thành bài học đắt giá về sĩ diện và ứng xử nơi bàn tiệc.
Nhiều người tưởng tôi bị con bỏ, nhưng thực tế viện dưỡng lão lại là lựa chọn tốt nhất đời tôi
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Ở tuổi 75, thay vì sống cùng con cháu như nhiều người cao tuổi khác, tôi lại chủ động chọn viện dưỡng lão làm nơi an dưỡng cuối đời.
Cầm 200 nghìn đi đám giỗ, thông gia nghèo bất ngờ khi gia chủ trả lại phong bì
Tâm sự - 1 ngày trướcMột số khách mời ở xa đến dự đám giỗ có đôi chút bất ngờ nhưng những người hàng xóm, bà con thân thiết của chủ nhà thì vui vẻ nhận lại phong bì sau khi kính lễ.
Đi xem mắt 3 lần mà lần nào tôi cũng trở về trong hụt hẫng, đàn ông thời nay sao vậy?
Tâm sự - 2 ngày trướcTôi không biết làm thế nào mới có thể tìm được người phù hợp với yêu cầu của mình.
Cùng mức lương gần 20 triệu/tháng nhưng vợ chẳng giữ được đồng nào còn chồng thì vẫn nguyên xi: Mâu thuẫn bùng nổ
Tâm sự - 2 ngày trướcVậy mới thấy, việc minh bạch tài chính trong gia đình là điều rất quan trọng và thể hiện sự tin tưởng, chia sẻ với nhau.
Mẹ đi lấy chồng, bố tôi nói 1 câu khiến cả hội trường bật khóc
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - "Cả một đời này tôi nợ cô ấy hai chữ hạnh phúc. Tôi hi vọng cả quãng đường còn lại của cô ấy sẽ toàn là tiếng cười khi ở bên anh" - bố nói tại hôn lễ của mẹ tôi.
Tôi đang phải 'trả nghiệp' vì bỏ người yêu trong lúc nhập viện cấp cứu?
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Anh thức khuya dậy sớm, làm 2-3 công việc để cố gắng lo cho tương lai hai đứa. Đến lúc anh ngã quỵ, phải nhập viện cấp cứu vì suy thận, tôi đã bỏ lại anh tự xoay xở với bệnh tật.
Trót khoe chồng là giám đốc, cô gái 'khốn khổ' với đồng nghiệp
Tâm sự - 2 ngày trướcMột lần, khi đồng nghiệp hỏi thăm, tôi buột miệng kể, chồng mình là giám đốc công ty bất động sản và hai vợ chồng đang chờ năm đẹp để sinh con. Tôi không ngờ thông tin này lại khiến cuộc sống công sở của mình trở nên "khốn khổ".
Nhiều người tưởng tôi bị con bỏ, nhưng thực tế viện dưỡng lão lại là lựa chọn tốt nhất đời tôi
Tâm sựGĐXH - Ở tuổi 75, thay vì sống cùng con cháu như nhiều người cao tuổi khác, tôi lại chủ động chọn viện dưỡng lão làm nơi an dưỡng cuối đời.