Bỏ Hoa khôi, anh lựa chọn "chiếc ghế" của cha tôi?
GiadinhNet - Nhưng rồi chẳng có việc Mạnh đến thăm tôi. Những cuộc điện thoại, tin nhắn cũng thưa dần. Tôi chủ động gọi, anh ít bắt máy; nhắn tin nhiều lần, mới hồi âm. Lòng dạ tôi bồn chồn nghĩ hay là anh ốm đau, hoặc gặp tai nạn phải vào bệnh viện? Tôi a-lô cho Thảo thì được biết không có gì xảy ra.
Cả tôi và Thảo đều để ý đến Mạnh. Ba đứa chúng tôi học cùng một lớp ở đại học...
Mạnh là chàng trai tuấn tú, thông minh, có phần sắc sảo hơn các bạn khác cùng trang lứa. Bọn nữ chúng tôi đều ngưỡng mộ anh vì xuất thân gia đình nghèo khó nhưng có chí, học giỏi, ứng xử khéo léo, được nhiều người quý mến... Tuy may mắn được sinh ra trong gia đình có bố mẹ thành đạt (Bố tôi là cán bộ Nhà nước, mẹ là Trưởng khoa của một bệnh viên lớn ở Hà Nội), nhưng tôi thua kém Thảo về mọi mặt (nhan sắc, thiên chức phụ nữ, sự khéo léo trong giao tiếp). Vậy mà, Mạnh lại chọn tôi chứ không yêu Thảo, trong khi hầu như đứa con trai nào trong lớp cũng vo ve xung quanh cô nàng. Đúng hơn là lúc đầu, Mạnh cũng săn đón Thảo. Nhưng sau thấy quá nhiều chàng trai Hà Nội để ý, anh đã không tự tin nên chuyển hướng sang tôi chăng? Tôi cũng có thoáng chút tự ái về điều này. Nhưng rồi thấy Mạnh nhiệt tình, tha thiết, tôi cũng tặc lưỡi cho qua để bước vào tình yêu đầy sôi nổi và háo hức.
Chúng tôi vẫn phát triển tình yêu suốt từ năm thứ hai. Tôi thấy Mạnh có đầu óc thực tế chứ không lãng mạn như lúc đầu tôi nghĩ. Anh quan tâm, nhiệt tình giúp tôi tất cả mọi việc, nhưng không thích mất nhiều thì giờ gặp gỡ, đi chơi. Anh thuyết phục tôi : Cần hạn chế gặp nhau để dồn thời gian cho học tập. Phải học giỏi mới có thể dễ dàng tốt nghiệp. Sau này có công việc ổn định, chung sống với nhau thì tha hồ đi chơi. Cũng có một vài lần do nể và chiều tôi, anh đồng ý đưa tôi đi píc-níc hết trọn một ngày. Nhưng tôi thấy anh tỏ ra sốt ruột. Điều này khiến tôi đặt câu hỏi: Phải chăng anh thiếu thời gian cho tình yêu? Lúc đầu, tôi hơi buồn, nhưng nghĩ kĩ thấy anh siêng năng, có nghị lực, biết vì tương lai lâu dài mà hy sinh những thú vui trước mắt. Tôi lại càng yêu anh hơn.

Ảnh minh họa
Đầu năm thứ tư, gia đình tôi gặp chuyện buồn. Do những sơ hở trong công tác quản lý, quá tin vào cấp dưới, bố tôi đã để họ mắc sai phạm gây thất thoát lớn cơ quan. Một vài người vào tù. Bố tôi bị cách chức. Ông suy sụp. Cả nhà buồn như có tang. Giữa lúc này, lớp chúng tôi đi thực tập để chuẩn bị ra trường. Tôi và Mạnh ở hai đoàn, về hai địa phương cách xa nhau mấy trăm cây số. Mạnh và Thảo cùng một đoàn, về một nơi. Tôi phần nào yên tâm là có cô bạn gái thân thiết sẽ thay mình chăm lo cho Mạnh. Tôi tin ở bạn mình vì Thảo xưa nay vốn rất đàng hoàng, tế nhị. Hơn nữa lúc này, Thảo cũng đã yêu một người bạn đồng hương đang học ở trường đại học khác. Việc đi thực tập phần nào khiến tôi khuây khỏa nỗi buồn về tai nạn nghề nghiệp của bố tôi.
Trước khi đi thực tập, lúc đầu, tôi định giấu, không kể chuyện gia đình cho Mạnh. Nhưng thấy tôi buồn phiền, anh gặng hỏi. Nghĩ sắp thành vợ chồng, tôi chẳng muốn giấu người yêu điều gì. Vả lại nếu không nói rõ, Mạnh có thể hiểu lầm, tôi đã kể rõ chuyện của bố. Anh rất buồn. Tôi hiểu là anh đã chung nỗi buồn với tôi. Khi biên chế các nhóm thực tập, tôi nói với Mạnh hãy đề xuất với giáo viên chủ nhiệm cho hai đứa cùng một nhóm để được gần nhau. Đáp lại, anh nói như vậy dễ xảy ra những chuyện không có lợi ở nơi đến thực tập. Yêu nhau mà gần nhau thì không tránh khỏi những sinh hoạt có thể sẽ quá giới hạn. Bởi điều kiện thực tập ở nơi xa, khó kiểm soát cảm xúc, chứ không như ở trường. Một lần nữa, tôi lại thấy anh bộc lộ nghị lực và lý trí. Tuy không được thỏa mãn, nhưng tôi thầm cảm phục anh.
Hôm chúng tôi lên đường đi thực tập, tôi cứ hình dung không khí chia tay trước phút xa nhau phải lâm ly lắm nhưng sự thực diễn ra đã không như tôi chờ đợi. Đó chỉ là cuộc tiễn nhau tập thể, cả nhóm chứ không gặp riêng chỉ có hai chúng tôi. Mạnh nói: “Sau hai tháng thôi mà, ta lại về với nhau. Và nếu thu xếp được công việc, anh sẽ đến chỗ em bất cứ lúc nào đấy. Anh chỉ cần ở bên em vài giờ rồi về cũng tốt rồi ”. Nghe anh nói, tôi thấy an lòng và rất vui, yên tâm lên đường cùng các bạn.
Nhưng rồi chẳng có việc Mạnh đến thăm tôi. Những cuộc điện thoại, tin nhắn cũng thưa dần. Tôi chủ động gọi, anh ít bắt máy; nhắn tin nhiều lần, mới hồi âm. Lòng dạ tôi bồn chồn nghĩ hay là anh ốm đau, hoặc gặp tai nạn phải vào bệnh viện? Tôi a-lô cho Thảo thì được biết không có gì xảy ra. Đầu óc tôi lại quay cuồng nhiều ý nghĩ với suy đoán, phải chăng anh đã có người khác trong đợt đi thực tập. Bởi nơi đến là một cơ quan có rất nhiều cô gái trẻ ? Hay là “đối tượng” mới lại chính là Thảo. Nên nhớ, lúc đầu anh rất mê vẻ đẹp yêu kiều của cô. Nay xa mình, gần Thảo, trong khi Thảo lại xa người yêu? Khả năng này có thể xảy ra lắm chứ. Biết thế nào.
Tôi lại nghĩ đến chuyện của người chị gái trong quá khứ. Chị tôi và người yêu đã gắn bó với nhâu suốt 4 năm ở bên Đức. Hai người hẹn nhau về nước sẽ tổ chức lễ cưới. Nhưng họ không cùng về một lúc mà anh ở lại, về sau một năm do yêu cầu của việc học tập. Những ngày đầu xa nhau, họ vẫn thường xuyên liên lạc, tình cảm mặn nồng. Nhưng rồi, chị tôi thấy anh cứ thưa và nhạt dần. Chị tôi cảm nhận được sự thay đổi của anh thì quả không sai. Anh đã yêu một cô gái khác do thường xuyên gặp gỡ và rốt cuộc là lấy cô này làm vợ và sống hẳn bên Đức chứ không về nước. Anh ta không một lời từ biệt, thanh minh, cứ lặng lẽ rút lui như vậy khiến chị tôi đau khổ mãi đến khi lấy chồng mới dần nguôi ngoai. Rất may, anh rể tôi là người hiểu biết, độ lượng, mặc dù biết rõ quá khứ của chị nhưng tế nhị, không bao giờ nhắc lại và trách cứ gì chị. Điều đó khiến chị tôi hạnh phúc và có cuộc sống ổn thỏa, tốt đẹp đến hôm nay. Chuyện cũ của chị tôi bỗng hiện về, ám ảnh tôi khiến tôi cảm thấy rất bất an.
Tôi nói chuyện điện thoại rất dài với Thảo, kể rõ là từ khi đi thực tập, thấy rõ Mạnh trở nên lạnh nhạt. Tôi không hiểu điều gì xảy ra, nhờ Thảo phân tích, nhận định giúp. Thảo cho tôi biết là không thấy Mạnh có quan hệ với ai, chỉ lao vào làm việc. Cô còn nói ở nơi thực tập, người ta rất khen Mạnh về ý thức cầu tiến, chịu khó học hỏi. Trong những lần Mạnh nói chuyện với tôi thì anh chỉ nói là rất bận, phải tập trung cho công việc. Nhưng bận kiểu gì mà hoàn toàn bỏ bẵng người yêu. Tôi có cảm giác mình bị bỏ rơi.
Thưa các anh, chị. Tâm trạng tôi lúc này rất bất ổn. Tôi không thể tập trung làm được gì. Cứ tình trạng này, khả năng tôi không hoàn thành được luận án và thi tốt nghiệp đạt kết quả thấp là chắc chắn. Gia đình thì vừa xảy ra chuyện rủi ro với bố, tình yêu thì có nguy cơ đổ vỡ. Tôi biết làm sao ? Có nên đến gặp Mạnh để hỏi trực tiếp cho biết rõ ngọn ngành không ? Theo các anh chị, liệu Mạnh có còn yêu tôi ? Anh ấy nói là cần tập trung cho công việc. Liệu có đúng như vậy ? Tôi có thể tin được anh hay linh cảm của mình là chính xác ?
Thu Trang (Hà Nội)
Nhà văn – Tiến sĩ tâm lý Nguyễn Đình San
Qua chuyện bạn kể, thấy rõ Mạnh là một người hãnh tiến, rất chú tâm đến công việc, sự nghiệp. Tình yêu với anh ta cũng chỉ để phục vụ điều đó. Đã rõ rồi, không cần phải tìm hiểu thêm nữa. Càng không cần đến tận nơi gặp anh ta để khám phá “bí mật” làm gì. Anh ta bỏ qua Thảo (rất hấp dẫn), đến với bạn là vì cần làm rể một cán bộ cấp cao để sau này tiến thân, chứ không hẳn là yêu bạn hơn. Đến khi bố của bạn sảy chân, không còn tại vị thì anh ta “bỏ của chạy lấy người”. Một người đàn ông cơ hội và ích kỷ như vậy, bạn chẳng nên luyến tiếc. Càng không phải đau khổ. Có làm vợ anh ta, bạn cũng sẽ bất hạnh cả đời thôi...
BGĐ&XH

Tôi quyết định ly hôn sau 39 năm sống bên người chồng 'rất tốt' với tôi
Tâm sự - 12 giờ trướcGĐXH - 63 tuổi, tôi không còn sức để chờ đợi một người hiểu mình. Tôi không tiếc 39 năm đã qua, cũng không ân hận vì quyết định cưới anh. Nhưng tôi cũng không muốn lãng phí phần đời còn lại...

Choáng váng khi biết chồng đưa hết lương cho vợ lại giấu giếm nhiều 'tài sản trước hôn nhân'
Tâm sự - 16 giờ trướcGĐXH - Chồng nhìn tôi lạnh lùng rồi nói tôi không có quyền gì bắt ép anh như vậy, đó là tài sản trước hôn nhân và khi tài sản đó sinh sôi thì vẫn là tài sản riêng.

Ghét mẹ chồng, lạnh nhạt, xa cách với chồng: Tôi không hiểu sao vợ mình lại thay đổi hoàn toàn sau khi sinh con?
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Mỗi lần ra đường nhìn thấy gia đình người ta hạnh phúc, tôi chỉ muốn khóc. Đêm nào cũng trằn trọc vì nhớ vợ con. Tại sao mọi thứ lại thay đổi nhanh đến vậy?

Mẹ chồng cờ bạc, muốn tôi cho 5 triệu mỗi tháng
Tâm sự - 1 ngày trướcMỗi tháng mẹ chồng có 10 triệu tiền cho thuê nhà và 5 triệu lương hưu nhưng đều nướng vào cờ bạc. Mới đây bà còn nói đang có một khoản nợ, đề nghị tôi mỗi tháng cho bà 5 triệu đồng

Vợ muốn chu cấp hàng tháng cho bố mẹ: 'Cuộc chiến' giữa quan điểm báo hiếu và tương lai gia đình
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Tôi đã giải thích cho cô ấy là chúng tôi nên tích lũy đã, còn có thể cuối năm gửi cho bố mẹ một khoản để bố mẹ đón Tết hoặc khi ốm đau thì đóng góp sau. Cũng không thể nặng bên ngoại hay bên nội hơn được nhưng cô ấy không đồng ý.

Tôi cầu hôn, bạn gái nói lương dưới 30 triệu đừng mơ cưới vợ
Tâm sự - 1 ngày trướcBạn gái từ chối lời cầu hôn, nói thu nhập hơn 20 triệu của tôi chỉ đủ sống độc thân, chỉ các cô chú 7x mới hạnh phúc nổi với cuộc sống tiêu dưới 50 triệu khi có con.

Chồng tôi vẫn lén lút chuyển tiền cho vợ cũ mua nhà
Tâm sự - 2 ngày trước10 năm sống cùng nhau, tôi không hề nghi ngờ chồng qua lại với vợ cũ, nhưng mới đây tôi được biết anh ấy còn chuyển tiền cho vợ cũ mua nhà

Ở rể, tiền bạc, tài sản để vợ và bố mẹ vợ giữ: Choáng với quan điểm 'khác lạ' của anh chàng 33 tuổi
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Hai vợ chồng có cuốn sổ đỏ, giấy đăng ký kết hôn, ít vàng cưới thì cũng nhờ ông bà ngoại cất két cho. Chẳng ai giữ tiền bằng bố mẹ, bố mẹ luôn tiết kiệm vì con vì cháu mà.

Câu nói trong đêm của bố chồng khiến tôi nghẹn ứ cổ họng, người run cầm cập, hoang mang nghĩ về tương lai
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Cả đêm hôm ấy, tôi không thể nào nhắm mắt. Những câu nói của bố chồng cứ ám ảnh trong đầu tôi.

3 ngày trước khi tôi cưới, mẹ trở về dúi cho 20 triệu, đến hôn lễ, bà hỉ hả nói một câu như xát muối vào lòng
Tâm sự - 2 ngày trướcTôi cúi đầu vâng dạ mà tim như có ai bóp nghẹt.

Nhờ mẹ giữ vàng hộ, vợ nói 1 câu khiến tôi choáng váng
Tâm sựGĐXH - Mẹ tôi cũng chỉ giữ hộ chứ chẳng có lấy mất, nhưng vợ cứ nằng nặc đòi tôi phải lấy số vàng ấy về.