Cả nhà tôi chưa kịp vui mừng khi bố nghỉ hưu thì bệnh viện báo về tin sét đánh
Bố tôi vất vả hơn nửa đời, vậy mà chưa kịp nghỉ ngơi đã phải chiến đấu với bệnh hiểm nghèo.
Bố tôi vất vả hơn nửa đời, vậy mà chưa kịp nghỉ ngơi đã phải chiến đấu với bệnh hiểm nghèo.
Một buổi chiều mùa hè nắng gay gắt, tôi dặn dò y tá chăm sóc cho bố trong thời gian chờ em trai tôi đến trông bố buổi tối. Cả ngày hôm nay đã ngốn gần hết năng lượng hoạt động của tôi, cơ thể thấm mệt rã rời, tôi chỉ muốn về nhà để đặt lưng xuống giường nghỉ ngơi một lát.
Nhớ lại mọi chuyện diễn ra trong một tuần này, tôi vẫn không dám tin nó là sự thật. Không chỉ tôi mà cả gia đình đều mong đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi...
Năm nay, bố tôi đến tuổi nghỉ hưu, cả nhà đang dự định làm một chuyến xuyên Việt để bố được nghỉ dưỡng sau hơn nửa đời vất vả. Tôi và mẹ đã lên kế hoạch chi tiết xem cả nhà sẽ đi những đâu, chơi những gì để bố được vui vẻ nhất.

Trước khi đi vài ngày, bố gặp chút vấn đề về sức khoẻ, ba chị em chúng tôi liền giục bố đi khám sức khỏe tổng thể luôn để yên tâm. Bố tôi vốn là một ngược rất khỏe mạnh, ông luôn chăm chỉ luyện tập thể dục thể thao và sinh hoạt rất điều độ nên cả nhà đều tin chắc rằng việc đi khám chỉ là để cho đủ thủ tục mà thôi.
Thế nhưng kết quả trả về tay khiến bầu trời Hà Nội hôm ấy như sụp đổ trước mắt tôi.
Bố tôi bị ung thư phổi. Thời gian của ông còn lại chẳng bao nhiêu...
Tôi đã xin bác sĩ giữ kín tình trạng bệnh tình với bố, tôi không muốn ông suy sụp và thật lòng tôi và cả nhà vẫn ôm ấp hi vọng sẽ tìm mọi cách để chạy chữa cho bố.
Cuối cùng cả nhà thống nhất sẽ nói rằng ông bị viêm phổi cần nhập viện để điều trị, trước mắt chỉ có thể dùng cách này để giấu ông mà thôi. Những ngày qua cả gia đình tôi suy sụp đến tận cùng, mẹ tôi cứ vào viện thăm bố là lại không có cách nào kìm được nước mắt. Bà suy nghĩ nhiều đến mất ngủ rồi cũng lâm bệnh. Cả nhà chỉ còn ba chị em chạy qua chạy lại chăm sóc cho cả bố và mẹ. Mới chỉ vài ngày mà ba đứa chúng tôi tưởng chừng như vài năm.
Chúng tôi không ngại vất vả, càng không sợ tốn kém. Cả ba anh chị em đều thống nhất có gì cũng bán hết miễn là cứu được bố mà thôi.
Thế nhưng đến lúc này tôi mới thấm câu "tiền bạc là vật ngoài thân", tình trạng của bố tôi càng ngày càng xấu đi. Ông vốn là một dược sĩ nên rất nhanh chóng những viên thuốc đưa đến cho ông mỗi ngày đã khiến ông biết tình trạng sức khỏe của mình rốt cuộc ra sao.
- Liên vào đây bố bảo.
Trước khi về nhà ông gọi tôi quay lại, nhịp tim của tôi nhanh đến mức tưởng chừng như không thể thở nổi nữa.
- Thế bác sĩ bảo bố bị làm sao? Ung thư à?
Tôi bật khóc nức nở trước câu hỏi thản nhiên như thể người bị căn bệnh hiểm nghèo này là ai đó xa lạ chứ chẳng phải là chính bản thân ông.

- Giai đoạn mấy rồi? Di căn chưa?
Tôi không dám trả lời chỉ có thể cúi đầu khóc mà thôi. Bố nhìn tôi 1 lát rồi thời dài, giơ tay xoa đầu tôi.
- Đến đâu được thì đến. Không phải bán nhà bán cửa gì để chạy chữa cho bố đâu, nhà còn để mẹ con ở chứ, với lại sau này cũng có cái để cho mấy đứa cháu nội ngoại. Bố vẫn còn tiền tiết kiệm, bố sẽ đưa cho con lo liệu giúp bố nhé!
Anh trai tôi mở cửa bước vào, đôi mắt anh đỏ hoe, có lẽ anh đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và bố rồi.
- Cả thằng Minh nữa, bố còn tiền không đứa nào phải bỏ tiền ra thuốc men cho bố đâu. Tao nói rồi đấy, chữa đến đâu được thì chữa, không được thì thôi.
Chúng tôi gật đầu theo ý của ông nhưng trong lòng thì không. Dù có phải làm bất kỳ điều gì để giữ bố ở lại chúng tôi đều cố gắng hết sức mình.
Lát sau, bác sĩ yêu cầu người nhà ra ngoài, tôi đứng lại nhờ y tá đôi chút rồi xách túi về nhà nghỉ ngơi.
Tối hôm trước, mẹ có gọi điện cho tôi, giọng nói đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Bà dặn chúng tôi phải bình tĩnh hơn, bà cũng vậy. Cuộc chiến với ung thư là một cuộc chiến dài, không ai được gục ngã thì bố mới có thể yên tâm chữa bệnh được.
Có lẽ hơn mẹ là người hiểu bố hơn ai hết nên chỉ mất vài ngày cân bằng cảm xúc để có thể cùng bố chiến đấu với bệnh tật.
Tôi nằm xuống giường nhưng không sao ngủ được, một tin nhắn từ bố gửi đến. Một tin nhắn ngắn gọn nhưng khiến lòng tôi vô vàn cảm xúc đan xen với nhau: "Bố khoẻ. Bố sống dai lắm. Cả nhà không phải lo".
Cầm 200 nghìn đi đám giỗ, thông gia nghèo bất ngờ khi gia chủ trả lại phong bì
Tâm sự - 4 giờ trướcMột số khách mời ở xa đến dự đám giỗ có đôi chút bất ngờ nhưng những người hàng xóm, bà con thân thiết của chủ nhà thì vui vẻ nhận lại phong bì sau khi kính lễ.
Đi xem mắt 3 lần mà lần nào tôi cũng trở về trong hụt hẫng, đàn ông thời nay sao vậy?
Tâm sự - 15 giờ trướcTôi không biết làm thế nào mới có thể tìm được người phù hợp với yêu cầu của mình.
Cùng mức lương gần 20 triệu/tháng nhưng vợ chẳng giữ được đồng nào còn chồng thì vẫn nguyên xi: Mâu thuẫn bùng nổ
Tâm sự - 16 giờ trướcVậy mới thấy, việc minh bạch tài chính trong gia đình là điều rất quan trọng và thể hiện sự tin tưởng, chia sẻ với nhau.
Mẹ đi lấy chồng, bố tôi nói 1 câu khiến cả hội trường bật khóc
Tâm sự - 17 giờ trướcGĐXH - "Cả một đời này tôi nợ cô ấy hai chữ hạnh phúc. Tôi hi vọng cả quãng đường còn lại của cô ấy sẽ toàn là tiếng cười khi ở bên anh" - bố nói tại hôn lễ của mẹ tôi.
Tôi đang phải 'trả nghiệp' vì bỏ người yêu trong lúc nhập viện cấp cứu?
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Anh thức khuya dậy sớm, làm 2-3 công việc để cố gắng lo cho tương lai hai đứa. Đến lúc anh ngã quỵ, phải nhập viện cấp cứu vì suy thận, tôi đã bỏ lại anh tự xoay xở với bệnh tật.
Trót khoe chồng là giám đốc, cô gái 'khốn khổ' với đồng nghiệp
Tâm sự - 1 ngày trướcMột lần, khi đồng nghiệp hỏi thăm, tôi buột miệng kể, chồng mình là giám đốc công ty bất động sản và hai vợ chồng đang chờ năm đẹp để sinh con. Tôi không ngờ thông tin này lại khiến cuộc sống công sở của mình trở nên "khốn khổ".
Nhà trai muốn bỏ phần trao vàng cưới, xúc động trước câu nói của thông gia
Tâm sự - 1 ngày trướcVì chỉ có 2 chỉ vàng làm quà cưới, sợ người ngoài bàn tán nên nhà trai muốn lược bỏ phần trao vàng. Không ngờ, họ lại xúc động trước sự cảm thông và chân tình của thông gia.
Nhà trai đem 30 triệu đi hỏi cưới, phản ứng của nhà gái khiến tất cả sững sờ
Tâm sự - 2 ngày trướcDù nhà gái không thách cưới, nhà trai vẫn đem đến phần lễ đen 30 triệu đồng. Phản ứng của nhà gái khiến tất cả bất ngờ.
Đi họp lớp sau 45 năm, tôi bàng hoàng nhận ra 'sự thật' phía sau mỗi nụ cười
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Một buổi họp lớp ở tuổi 60 không chỉ là kỷ niệm, đó là tấm gương phản chiếu chân thật nhất về hành trình mà mỗi chúng tôi đã đi qua.
Tôi suy sụp khi đọc được tin nhắn của vợ nói về mẹ mình
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Đọc được tin nhắn của vợ nhắn cho một người bạn thân của cô ấy về mẹ mình, tôi hoàn toàn sụp đổ.
Mẹ đi lấy chồng, bố tôi nói 1 câu khiến cả hội trường bật khóc
Tâm sựGĐXH - "Cả một đời này tôi nợ cô ấy hai chữ hạnh phúc. Tôi hi vọng cả quãng đường còn lại của cô ấy sẽ toàn là tiếng cười khi ở bên anh" - bố nói tại hôn lễ của mẹ tôi.