Có phải ‘người mình yêu hạnh phúc thì ta cũng hạnh phúc?’
Có phải vì yêu nên ta luôn mong cho người mình yêu được vui vẻ, hạnh phúc? Và khi chứng kiến người mình yêu hạnh phúc thì cũng có nghĩa chúng ta cũng hạnh phúc?
Sẽ rất đúng như vậy nếu một khi người mình yêu hạnh phúc bên ta nhưng sẽ trở thành vô cùng đau đớn và hờn tủi khi người đó hạnh phúc bên người khác…
Hai người chia tay nhau vì đêm đã khuya, họ phải tạm biệt nhau rồi. Ngày mai, gia đình họ đi chơi ở Sapa. Khi biết điều đó, tôi khẽ gật đầu và bảo “đúng, giờ đến đó chắc vui lắm đây. Vui vẻ nhé”.
Chỉ vừa dứt lời thôi, tôi thấy trong lòng nỗi buồn như trào dâng. Buồn vì tôi là người ngoài cuộc. Suy cho cùng, tôi chẳng là gì trong cuộc sống của người kia. Dù vừa mới đây thôi, hai người gần gũi thân thiết là thế, giờ đã trở thành xa lạ, thậm chí hoàn toàn đứng bên ngoài cuộc sống của nhau. Cả gia đình họ sẽ rất vui vẻ bên nhau và ở đó không còn có chỗ dành cho tôi, một chút cũng không.
Người đó dường như nhận ra nỗi buồn đó nên khẽ bảo “đừng như thế nữa, mình vẫn đang bên nhau mà”.
Đúng! Chúng ta đang bên nhau, đang hiện hữu bên nhau. Nhưng chúng ta bên nhau được bao lâu? Một giờ hay hai giờ trong một tuần, thời gian còn lại là của gia đình, bạn bè và những người thân của người đó. Và tôi, chỉ là người mà chiếm được họ trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi ấy mà thôi.

Ảnh minh họa
Bất giác, tôi thấy khoảnh khắc cô đơn chế ngự. Tôi không thể thoát được ý nghĩ đó bởi sự bế tắc, cảm thấy bản thân thừa thãi trong cuộc sống của người đó. Nỗi cô đơn thì đáng sợ lắm, nhất là với một người nhạy cảm đến thế cơ mà. Cô đơn bởi cảm giác bi quan trong nỗi hờn ghen cứ xâm chiếm và ngự trị mãi. Đau lắm, xót xa lắm nhưng sao lòng vẫn cứ hoài tình nhân.
Tôi mong muốn người mình yêu thương có được hạnh phúc, vui vẻ nhưng khi chứng kiến họ hạnh phúc thì nỗi cô đơn lại trào dâng, trái tim như có ai đó đang bóp nghẹt, nỗi tủi thân dâng lên tột đỉnh.
Ngày hôm sau, mặc dầu bị công việc cuốn hút nhưng chỉ được một lúc, ý nghĩ về người lại hiện trong tâm trí tôi. Thực lòng, người đó chẳng có lỗi gì cả bởi hai người đã ngầm thỏa thuận không làm gì để ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau. Tôi biết và chấp nhận mà, vậy thì cớ gì mà giờ lại buồn đến thế?
Gạt nỗi mông lung đó sang một bên, tôi tập trung vào công việc và tâm trạng có vẻ khá hơn vào buổi chiều tối. Sau khi cơm nước xong, tôi có chút thời gian lên mạng đọc báo và lướt FB. Vào FB, từ nick của một người quen, tôi bắt gặp hình ảnh Sapa rực hoa và thấp thoáng bóng (dù rất mờ ảo nhưng tôi vẫn nhận ra) người đó cùng gia đình đang vui vẻ trong một khung cảnh lãng mạn. Trông họ thật hạnh phúc, mãn nguyện trên một nền đầy thơ mộng của chiều Sapa.
Bất giác, trong tim tôi nhói đau! Sự cô đơn lên đến đỉnh điểm. Tôi muốn bật khóc vì đâu có cách nào khác? Đâu có thể trách ai? Cảm giác của tôi lúc này là giật mình vì phải đối diện với bản thân, tự vẫy vùng trong những bế tắc, cô đơn trong mối quan hệ đó.
Đêm đến, giấc ngủ mãi chẳng tìm được. Có lúc thiếp đi nhưng rồi choàng tỉnh đột ngột, những nỗi lo lắng bất an trong tâm hồn cứ thế dần biến thành sự trầm mặc của không gian. Tôi bỗng thấy một sự sợ hãi cuộn trào bởi đã chứng kiến người đó đang hạnh phúc cùng gia đình của mình, còn gia đình tôi thì sao? Lúc nào cũng chỉ là những cãi vã, buồn rầu, chán nản, tẻ nhạt… thì lấy đâu ra mà có những phút giây nồng ấm như gia đình họ.
Tôi thấy cõi lòng mình lạnh giá, giật mình khi nhìn thấu đáy sâu trong tim, thèm cảm giác hạnh phúc như gia đình họ biết nhường nào, ý nghĩ đó như muốn làm nổ tung, vỡ òa. Tôi thấy mình thật ra rất đáng thương, muốn thoát khỏi sự cô đơn, nhưng làm cách nào để rũ bỏ đi cảm giác ấy đây? Xúc cảm không thể ép buộc, tôi không thể ép bản thân yêu một người mà mình cảm thấy không còn tình cảm nữa bởi đã ngập sâu trong những tổn thương rỉ máu.
Nhưng để chọn giải pháp bên người đó cũng không thể khả thi bởi họ đâu có đánh đổi gia đình của mình để lấy tôi. Biết thế nên tôi chọn cách sống chung với cô đơn trong mối quan hệ với người là vì vậy đó. Nhưng sự thật luôn nghiệt ngã, tôi đâu thể vui và hạnh phúc trong hoàn cảnh như vậy.
Cuối cùng, tôi phải học cách chế ngự nỗi cô đơn và có lẽ đây là giải pháp để cứu rỗi tâm hồn mình, để đừng bị quá tuyệt vọng, để khi nhìn thấy nghiệt ngã đó cũng đừng quá chán nản. Phải rồi, tôi phải tìm cách để sống trong cô đơn như thế đó! Sự tủi thân cũng theo đó mà được chế ngự một cách tối đa…
Nịnh mãi mà không được lắp điều hòa, vợ sốc nặng khi biết chồng hào phóng mua điều hòa tặng người khác
Cú sốc từ người chị dâu 'lạ mặt' và màn 'úp sọt' khiến gia đình tan nát
Tâm sự - 2 giờ trướcGĐXH - Dù có bị nói là "bà cô bên chồng" thì tôi cũng cam lòng, vì thực sự tôi không tài nào hiểu nổi cách hành xử của chị dâu mình.
Tôi nghỉ chơi với những người bạn lần nào đi ăn cũng đến muộn cả tiếng
Tâm sự - 5 giờ trướcHẹn ăn sáng 8h thì 10h mới đến, hẹn ăn lẩu 12h thì 13h30 tới và nghĩ "có chia tiền là được"; sau rất nhiều lần như vậy, tôi loại mấy người bạn này khỏi nhóm tụ tập.
Làm lụng vất vả 10 năm tích góp nhờ bố mẹ mua đất, tôi choáng váng khi biết người đứng tên là ai
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Vì mảnh đất, tôi xích mích với bố mẹ, rạn nứt với em gái và đỉnh điểm là đứng trước nguy cơ đổ vỡ hôn nhân.
Tôi làm dâu bằng cả thanh xuân, còn chồng thì không chịu làm rể
Tâm sự - 1 ngày trướcTrên đường đi, tôi nghĩ về bố mẹ đẻ, nghĩ về những ngày mình còn son rỗi...
Tuần được nghỉ mỗi Chủ nhật, sếp luôn gọi giao việc, sáng thứ Hai hỏi xong chưa
Tâm sự - 2 ngày trướcTôi ước mình có quyền phớt lờ điện thoại, tin nhắn của sếp vào ngày nghỉ duy nhất trong tuần, ông ấy luôn giao việc khẩn vào Chủ nhật, sáng thứ hai hỏi "xong chưa".
Mẹ chồng giận ngược vì không chu cấp cho em chồng: Tôi bế tắc giữa nỗi lo tiền bạc và cái Tết không biết về đâu
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Chuyện sẽ chẳng có gì nếu không có em chồng tôi xuống học đại học và ở cùng. Ở cả 1 năm mẹ chồng tôi không gửi thêm lấy 1 đồng nào. Em chồng là con trai, ở cùng mà quần áo không giặt, cơm không nấu, đi học còn phải anh chị gọi dậy.
Con gái tiết kiệm gửi tiền về hàng tháng, mẹ 64 tuổi liên tục bị 'đào lửa' lừa mất sạch tiền
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Người ta nói tuổi này "khó bảo" thì đúng khó nói thật, nhắc nhở thì mẹ dỗi, không đưa tiền thì bảo không thương mẹ...
Mẹ chồng 'keo kiệt' mang sính lễ khiến cô dâu sững sờ, rơi nước mắt
Tâm sự - 3 ngày trướcTrước ngày cưới, tôi và mẹ chồng xảy ra nhiều bất đồng. Những mong muốn của tôi trong đám cưới đều bị dập tắt vì mẹ cho rằng lãng phí, không cần thiết.
Tối nào hàng xóm cũng đứng trước cửa nhà tôi 3 phút, hôm biết được lý do tôi chột dạ vô cùng
Tâm sự - 3 ngày trướcBan đầu tôi nghĩ là trùng hợp. Nhưng ngày nào cũng vậy thì không thể coi là vô tình được nữa.
Thông gia Việt kiều bay về dự đám tang, gửi phong bì khiến gia đình náo loạn
Tâm sự - 4 ngày trướcNgày mẹ tôi mất, bố mẹ vợ bay từ nước ngoài về dự đám tang. Ông bà gửi chiếc phong bì khiến gia đình tôi náo loạn.
Mẹ gọi tôi là 'của nợ', lớn lên tôi đưa bố thoát khỏi người vợ cay nghiệt này
Tâm sựGĐXH - Chẳng ai muốn bố mẹ mình bỏ nhau cả, nhưng tôi lại đồng ý việc ấy...

