Người vợ hiếm muộn bị chồng xa lánh
Em hiểu là chồng rất buồn vì đã ngần ấy năm mà chưa có con, nhưng dù em có cố gắng thế nào anh vẫn không chịu mở lời để tâm sự với em.
Em năm nay sắp tròn 30 tuổi. Em đã lập gia đình và đang làm trên Hà Nội. Cuộc sống của vợ chồng em những năm đầu khi mới kết hôn cũng rất bình thường, êm ả. Nhưng thời gian gần đây, giữa hai vợ chồng em thường xuyên “chiến tranh lạnh’’ và em không biết tâm sự cùng ai.
Em không biết mình có thể duy trì mối quan hệ vợ chồng được nữa không vì cuộc sống hàng ngày của chúng em thực sự tẻ nhạt. Đã có lúc em nghĩ đến việc ly hôn để giải thoát cho nhau, nhưng lại không đủ can đảm và không biết là làm như thế liệu có phải là đúng hay không?
Chúng em kết hôn đến giờ cũng được gần 4 năm và hiện vẫn chưa có con. Thời gian đầu hai đứa cũng thấy bình thường, vì cuộc sống còn nhiều khó khăn, công việc lại chưa ổn định, tuổi thì còn trẻ, nên chưa việc gì phải vội. Nhưng sau một vài năm, dù mọi chuyện sinh hoạt đều bình thường mà vẫn chưa thấy có tin mừng, vợ chồng em bắt đầu lo lắng.
Em đã đi khám và kết luận của bác sĩ là em bị chứng bệnh dẫn đến việc khó thụ thai. Chồng em cũng đã đi kiểm tra, tuy kết quả của anh không đáng ngại nhưng bác sĩ vẫn chỉ định nên đi xét nghiệm máu. Sau lần đi khám đó, em cũng đã uống rất nhiều thuốc mà không khả quan. Chúng em mới chỉ đi kiểm tra một lần duy nhất đó trong suốt 4 năm qua.
Chồng em là người ít nói và cũng rất tiết kiệm. Hàng ngày anh ấy chỉ biết đi làm và tiết kiệm tiền để dành chứ không tin vào việc thăm khám y khoa theo chỉ dẫn của bác sĩ hay mua thuốc, mua thực phẩm bồi bổ. Em đã chi phí khá nhiều tiền thuốc thang mà không có kết quả gì nên chồng em càng không tin và tỏ ra chán nản, dần dần chẳng còn quan tâm đến em nữa.
Vốn đã ít nói, càng ngày anh ấy càng trở nên khó hiểu, sống khép kín, dù là ở trong nhà mình, bên cạnh vợ mình. Hằng ngày anh đi đâu, làm gì, gặp ai… có chuyện gì vui hay buồn anh cũng chẳng tâm sự với em nửa lời. Em chẳng thể biết được rằng anh đang nghĩ gì? Đang cảm thấy thế nào? Vui hay buồn? Hai đứa ở bên nhau mà cứ như hai cái bóng vô cảm.
Nhưng điều khiến em suy nghĩ là anh lại hay tâm sự mọi chuyện với một người phụ nữ khác mà em không biết mặt. Họ thường liên lạc qua điện thoại và tâm sự bằng tin nhắn mà vô tình có lần em đã bắt gặp và đọc được. Em nghĩ rằng, có thể họ chỉ là bạn bè, chia sẻ với nhau về những khó khăn trong cuộc sống chứ không có chuyện ngoại tình. Nhưng điều đó cũng khiến em cảm thấy, đối với anh ấy, em chỉ là người thừa và không phải là chỗ dựa tinh thần cho anh.

Ảnh minh họa: InImages.
Từ đó, hai vợ chồng em không bao giờ tâm sự với nhau nữa. Chồng em ngày càng thể hiện sự ích kỷ, vô tâm đối với em. Những lúc em ốm nằm mấy ngày, hoặc phải đi lấy thuốc, dù xa dù gần, dù nắng hay mưa anh cũng mặc, không ngỏ ý đưa đi, không một lời hỏi thăm hay động viên em.
Hàng ngày đi làm về nhà, không ai nói với ai một câu nào khiến không khí luôn căng thẳng và em thấy vô cùng mệt mỏi. Khi có việc gì cần liên lạc, em nhắn tin thì hoặc là anh không trả lời, hoặc là chỉ gọn lọn “ừ”, hay “có” hoặc “không”, thế thôi. Em chẳng nhớ từ bao lâu rồi hai vợ chồng không nói với nhau những lời tình cảm, hay là những giây phút hạnh phúc, vui vẻ.
Lúc hai vợ chồng mâu thuẫn, chồng em thường nói em chỉ biết đến bố mẹ đẻ, anh chị em, các cháu của nhà mình. Anh còn bảo em mang tiền mồ hôi nước mắt của anh về cho bố mẹ đẻ mình và coi thường em không kiếm được nhiều tiền như em dâu mà lại chi tiêu hoang phí. Mà nào em có hoang phí gì đâu chứ?
Em cũng biết là cuộc sống của hai đứa còn nhiều khó khăn, lương của em thì ít, nên ngoài việc thuốc thang chạy chữa ra, em nào có dám mua sắm, chi tiêu gì lãng phí? Em cũng hiểu là chồng mình rất buồn vì đã ngần ấy năm mà chưa có con, nên khiến anh chán nản và khó chịu. Thế nhưng dù em có cố gắng thế nào anh vẫn không bao giờ chịu mở lời để tâm sự với em.
Dịp nghỉ lễ vừa rồi, em về quê và có nói chuyện của hai đứa với bố mẹ chồng. Bố mẹ chồng em cũng động viên nhiều, khuyên em cứ bình tĩnh, cố gắng tập trung tiếp tục chữa trị. Còn về chuyện người phụ nữ kia, bố mẹ cũng bảo rằng chỉ công nhận em là con dâu trong gia đình thôi.
Từ xưa đến nay, chồng em và cậu em trai nữa, luôn là niềm tự hào của bố mẹ nên em cũng chưa tiện để nói hết về tình cảnh và cuộc sống hiện tại không có hạnh phúc của chúng em. Còn về phía gia đình em, bố mẹ và các anh chị đều nhận xét chồng em rất ích kỷ và gia trưởng. Càng ngày mức độ của những tính xấu đó càng bộc lộ rõ. Thế nên mọi người khuyên em hãy suy nghĩ kỹ về việc có nên tiếp tục cuộc hôn nhân bất hạnh này không?
Em rất buồn vì đã khiến bố mẹ hai bên gia đình phải suy nghĩ về cuộc sống của hai vợ chồng. Những lúc có cơ hội, em đã khéo léo tỷ tê, động viên anh nhưng sau bao lần như thế mối quan hệ của vợ chồng em vẫn không khả quan hơn. Có lần em đã bảo rằng: “Bây giờ con chưa có, tình nghĩa vợ chồng của anh với em mà không còn thì anh nói thẳng để giải thoát cho nhau!”. Chồng em cũng chẳng nói gì. Mãi sau mới nói bâng quơ: “Thích thế nào thì làm thế!”. Nhưng khi em viết đơn ly hôn thì anh không ký.
Chỉ rêng chuyện con cái, chữa bệnh đã đủ khiến em phát điên lên rồi. Em chỉ mong nhận được sự chia sẻ từ chồng để hai vợ chồng cùng cố gắng, động viên nhau, rồi sớm muộn gì cũng sẽ có tin vui. Thế nhưng đã không có được những điều đó, mà chồng em lại còn khiến cho cuộc sống gia đình càng trở nên ngột ngạt và bế tắc hơn. Bây giờ em thực sự chán nản, và mệt mỏi. Em không biết mình nên làm thế nào bây giờ?
Theo Nguyên Tâm
Ngôi sao
Con gái bỏ hơn 600 triệu sửa nhà cho bố mẹ, "chết lặng" khi nghe công bố di chúc: Nụ cười cuối cùng
Tâm sự - 6 giờ trướcCó những nỗi đau không ồn ào, không nước mắt, nhưng âm ỉ và dai dẳng như một vết nứt trong lòng. Nó không đến từ mất mát vật chất, mà từ cảm giác bị gạt ra ngoài, ngay trong chính gia đình mình.
Mẹ chồng là cựu giám đốc, lương hưu 50 triệu vẫn nằng nặc đòi đi làm giúp việc: Lý do khiến con cái hổ thẹn
Tâm sự - 16 giờ trướcCâu chuyện này khiến nhiều người trẻ giật mình nhận ra: đôi khi, thứ cha mẹ cần không phải là cuộc sống an nhàn, mà là một vai trò để tiếp tục được sống có ý nghĩa.
Bị trừ KPI vì chậm trả lời sếp đêm cuối tuần, tôi chịu 1 năm rồi tìm việc mới
Tâm sự - 1 ngày trướcSếp quy định dù là cuối tuần hay nghỉ lễ cũng phải phản hồi tin nhắn công việc trong 15 phút; tôi bị trừ điểm KPI tháng do mải ăn uống với bạn tối thứ Bảy, quá giờ.
Kết hôn xong mới biết phải gánh khoản nợ cờ bạc 300 triệu đồng cho mẹ vợ
Tâm sự - 1 ngày trướcVợ tôi là con một, tôi cưới được vài tháng thì cô ấy khóc cầu xin tôi giúp mẹ trả nợ 300 triệu; hóa ra lâu nay bà ấy mê đánh bạc và "nã" tiền con gái thường xuyên.
Từng điên tiết 'đấu loa' với hàng xóm, tôi mừng vì mức phạt gây ồn lên 160 triệu
Tâm sự - 2 ngày trướcBị hàng xóm tra tấn bằng karaoke, tôi bất lực đến nỗi từng "đấu loa" với họ; thật vui khi hành vi gây ồn quá mức từ nay có thể bị phạt rất nặng, tới 160 triệu đồng.
Cho hàng xóm mượn sân kinh doanh hơn chục năm miễn phí, đến lúc đòi lại thì trở mặt khiến tôi chết lặng
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Sau nhiều năm mượn sân kinh doanh không tiền thuê, khi tôi muốn lấy lại chính tài sản của mình thì thái độ của người hàng xóm ấy đã khiến tôi thực sự sốc.
Cú sốc từ người chị dâu 'lạ mặt' và màn 'úp sọt' khiến gia đình tan nát
Tâm sự - 3 ngày trướcGĐXH - Dù có bị nói là "bà cô bên chồng" thì tôi cũng cam lòng, vì thực sự tôi không tài nào hiểu nổi cách hành xử của chị dâu mình.
Tôi nghỉ chơi với những người bạn lần nào đi ăn cũng đến muộn cả tiếng
Tâm sự - 3 ngày trướcHẹn ăn sáng 8h thì 10h mới đến, hẹn ăn lẩu 12h thì 13h30 tới và nghĩ "có chia tiền là được"; sau rất nhiều lần như vậy, tôi loại mấy người bạn này khỏi nhóm tụ tập.
Làm lụng vất vả 10 năm tích góp nhờ bố mẹ mua đất, tôi choáng váng khi biết người đứng tên là ai
Tâm sự - 4 ngày trướcGĐXH - Vì mảnh đất, tôi xích mích với bố mẹ, rạn nứt với em gái và đỉnh điểm là đứng trước nguy cơ đổ vỡ hôn nhân.
Tôi làm dâu bằng cả thanh xuân, còn chồng thì không chịu làm rể
Tâm sự - 4 ngày trướcTrên đường đi, tôi nghĩ về bố mẹ đẻ, nghĩ về những ngày mình còn son rỗi...
Tối nào hàng xóm cũng đứng trước cửa nhà tôi 3 phút, hôm biết được lý do tôi chột dạ vô cùng
Tâm sựBan đầu tôi nghĩ là trùng hợp. Nhưng ngày nào cũng vậy thì không thể coi là vô tình được nữa.