Nhà chồng coi vợ chồng tôi như cái mỏ vàng để đào cạn kiệt
Cuộc sống của tôi rất êm đềm, đến tuổi đi học thì đi học. Đến tuổi đi làm bố mẹ xin cho 1 công việc nhẹ nhàng, ổn định. Tôi sống vô lo vô nghĩ và chưa từng gặp phải 1 khó khăn quá lớn nào trong đời.
Đi làm được 1 năm, tôi gặp và yêu chồng tôi qua sự giới thiệu của cô bạn thân. Anh ấy là 1 người rất đàn ông tốt bụng, đàng hoàng, lại có chí tiến thủ. Tôi cảm thấy ở bên cạnh anh rất an toàn. Yêu nhau 10 tháng thì chúng tôi làm đám cưới, tôi tưởng như mình đã tìm được bến đỗ hạnh phúc cả đời.
Sai lầm của tôi là đã không tìm hiểu kỹ về nhà chồng trước khi cưới. Bố mẹ chồng tôi buôn bán ở chợ, không có lương hưu. Em gái của anh đã đi lấy chồng, gia cảnh không lấy gì làm khá giả. Vì vậy, trách nhiệm của chồng tôi đối với gia đình rất lớn.
Ban đầu, tôi nghĩ làm vợ thì phải giúp chồng trọn chữ hiếu với cha mẹ anh. Nhưng càng về sau, gánh nặng đó càng lớn, tôi không kham nổi.
Tôi lấy chồng được 1 năm thì bố mẹ chồng tôi nghỉ đi chợ vì sức khỏe yếu. Hai ông bà không có lương hưu nên tất cả đều há miệng chờ con trai nuôi. Vợ chồng tôi kham đủ khoản tiền trong nhà, chồng tôi phải vất vả làm thêm để nuôi gia đình.
Từ 1 người vô lo vô nghĩ, tôi phải tính toán chi li, tiết kiệm từng đồng để lo đủ ăn đủ mặc. Một nhà 5 miệng ăn, lại thêm con tôi còn nhỏ tiêu tốn nhiều chi phí. Hầu như chẳng tháng nào vợ chồng tôi dư ra được vài đồng tiết kiệm.
Thấy tình hình quá khó khăn, tôi đề nghị bố mẹ chồng mở thêm 1 tiệm tạp hóa nhỏ ở nhà để bán, thêm được đồng nào hay đồng ấy. Nhưng tôi vừa nêu ý kiến, mẹ chồng đã sồn sồn không đồng ý. Bà than mệt, than sức khỏe yếu không làm nổi. Bà còn bảo bà tốn cơm gạo nuôi chồng tôi bao nhiêu năm, giờ chồng tôi mới nuôi lại bà 1 năm mà đã trở mặt à?
Tôi không hiểu mẹ chồng tôi thế nào nữa. Than mệt nhưng ngày ngày bà vẫn đi buôn chuyện, vẫn đi thể dục với hàng xóm giỏi lắm. Cháu cũng không chịu trông, toàn là tôi phải đem gửi bên nhà mẹ đẻ.
Tôi cứ nghĩ mà xót xa. Từ khi lấy chồng, tôi chẳng biếu bố mẹ được thứ gì tử tế. Bố mẹ tôi còn phải dấm dúi cho tiền thêm, lại còn phải chăm cháu vất vả. Trong khi bố mẹ chồng đã chẳng giúp gì cho con cái, toàn ngồi mát mà lại được ăn bát vàng, tôi còn phải hầu hạ thêm. Tôi uất ức kinh khủng.
Nhiều khi than với chồng, chồng tôi lại ngồi phân tích bố mẹ anh không có; rồi thì tôi là vợ phải biết nghĩ, biết thông cảm. Tôi cũng cố thông cảm lắm rồi nhưng không được. Tôi cảm thấy quá bất công cho bố mẹ mình, cảm thấy thái độ lười biếng, ỷ lại của bố mẹ chồng là không thể chấp nhận.
Đã thế lại còn thêm cô em chồng suốt ngày tìm về nhà mẹ đẻ để vay mượn. Chồng làm ăn thất bát, vay nặng lãi rồi không trả được, cùng đường thì quay về nã tiền của anh trai. Chồng tôi vậy mà cũng cố vay hơn trăm triệu cho vợ chồng em gái.
Tôi ngăn cản thế nào anh cũng không nghe, anh còn mắng tôi là ích kỷ, nói rằng anh vay rồi anh trả chứ có đòi của nhà tôi đâu mà tôi phải ầm ĩ lên. Ruột thịt của anh làm sao mà anh bỏ rơi được.
Từ đó tới nay đã gần 1 năm rồi, chồng tôi thì vẫn đều đặn trả lãi ngân hàng, còn em gái anh thì cứ trơ ra như đá tảng. Có lần tôi nhắc, bảo em ấy phải đi trả khoản lãi ngân hàng đó đi, ai đời dùng tiền mà để anh trai phải gánh hết nợ hộ cho như thế. Em gái anh lại giở bài ôn nghèo kể khổ, khóc lóc ầm ĩ với anh. Anh lại mắng tôi không biết thông cảm, không biết nghĩ cho chồng, cho nhà chồng.
Tôi biết nhà anh khó khăn, biết anh phải là trụ cột. Nhưng vợ chồng tôi có phải mỏ vàng đâu mà hết bố mẹ chồng, em chồng rồi cả em rể anh ấy cũng đến đào lấy đào để như vậy.
Tôi rất bực mình, cái gì cũng phải có mức độ thôi chứ. Tôi biết nhà anh khó khăn, biết anh phải là trụ cột. Nhưng vợ chồng tôi có phải mỏ vàng đâu mà hết bố mẹ chồng, em chồng rồi cả em rể cũng đến đào lấy đào để như vậy.
Tháng trước, bố chồng tôi đột nhiên bị tai biến mạch máu não, lăn ra bất tỉnh phải đưa vào nhập viện. Bác sĩ kết luận ông bị liệt não rồi, bây giờ có sống cũng chỉ sống thực vật được thời gian vài tháng nữa và phải phụ thuộc nhiều vào thuốc men, máy móc rất tốn kém. Bác sĩ nói gia đình tôi tự chọn lựa xem có nên giữ mạng sống cho cụ hay để cụ ra đi cho thanh thản.
Bên nhà chồng tôi đòi tiếp tục để ông lại mà không tính đến việc để duy trì sự sống vài tháng cho ông cụ cần cả 1 núi tiền. Rồi gánh nặng ấy thì chỉ có vợ chồng tôi phải lo. Chồng tôi không tỉnh táo cũng nghe lời mẹ và em gái, không nghĩ tới hậu quả tương lai chỉ có vợ anh, con anh sẽ gánh hết.
Tôi lựa lời khuyên chồng, mong anh đừng tự đưa mình và vợ con vào ngõ cụt. Không thể nuôi bố anh sống thực vật mà làm khổ cả gia đình. Tôi vừa mở miệng nói, chồng tôi bật dậy tát tôi và gào lên “Tiền, cô lúc nào cũng chỉ biết tiền. Sao cô ác thế, vì tiền mà cô bảo tôi tự tay giết bố mình à?”.
Tôi sững sờ, không ngờ chồng tôi lại nghĩ tôi là hạng người như vậy. Bao năm nay tôi nhịn nhục, dâng bao nhiêu của cải vào nhà anh, thậm chí lấy cả tiền bố mẹ đẻ để bù vào mỗi lúc khó khăn. Vậy mà anh dám vu oan cho tôi, ra tay đánh tôi.
Tôi thu dọn đồ bế con về nhà mẹ đẻ. Tôi không muốn ở lại để tự tay đưa mình và con vào đường chết. Gánh nặng nhà chồng quá lớn, tôi không kham nổi.
Mấy hôm nay tôi nghe được tin chồng đang chạy vạy khắp nơi lo tiền trang trải cho bố anh. Tôi xót xa và thương anh. Cũng chỉ vì anh quá nặng tình, nặng nghĩa nên mới đến nông nỗi này.
Anh có gọi điện xin lỗi, mong tôi trở về, anh bảo anh rất cần 1 chỗ dựa trong lúc khó khăn như thế này. Thực sự tôi thương chồng nhưng tôi không thể đồng ý với cách làm của anh. Tôi không muốn tiếp tục khổ sở vì gánh nặng kinh tế nhà chồng thêm nữa. Tôi phải làm sao đây?
Theo aFamily
Nghỉ hưu, mẹ chuyển về sống cùng con: Tiền có đủ, chỉ thiếu một điều khiến bà ngã bệnh
Tâm sự - 1 giờ trướcGĐXH - Bà nhận ra, sự hiện diện của mình trong ngôi nhà sang trọng kia dường như chỉ là một "vị khách" lạc lõng.
Mẹ chồng trao kiềng vàng 5 chỉ, cô dâu tắt nụ cười rồi bật khóc trước sự thật
Tâm sự - 4 giờ trướcDù được mẹ chồng trao kiềng vàng 5 chỉ trong ngày cưới nhưng suốt hôn lễ, tôi không thể nào nở nụ cười. Vì trong đầu tôi còn nghĩ tới lời nói của chồng trước đó.
Chồng ngoại tình có con riêng: Sốc với lời biện hộ 'có một không hai' cùng điều kiện anh ta đưa ra
Tâm sự - 16 giờ trướcGĐXH – Nghe chồng nói, tôi thấy bản thân thảm hại vô cùng. Hóa ra, trong mắt anh ta, tôi là một người vợ đáng bị coi thường đến thế sao?
Sau màn chia tài sản lạ đời, anh cả đặt ra 1 quy tắc khiến chúng tôi đều tâm phục, khẩu phục
Tâm sự - 21 giờ trướcAnh cả chỉ học đến tiểu học rồi ra đồng làm, cưới vợ ở địa phương, cuộc sống bình dị...
Nghe lén cuộc điện thoại của mẹ, tôi quyết định gửi bà vào viện dưỡng lão: Đó là lựa chọn đúng nhất đời tôi
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Nhiều người cho rằng, đưa cha mẹ vào viện dưỡng lão là hành động bất hiếu. Nhưng sau câu chuyện của tôi, có lẽ ai cũng sẽ nhận ra hiếu thảo không nằm ở việc "giữ cha mẹ bên cạnh".
Lì xì phù rể 500 nghìn, cô dâu sững sờ khi mở phong bao của nhà trai
Tâm sự - 1 ngày trướcNhờ hội bạn thân bê tráp rồi vô tình nhìn thấy số tiền lì xì trong phong bao mà nhà trai trao cho dàn phù dâu, tôi sững người, hy vọng chỉ là sự nhầm lẫn.
Cuốn sổ trong ngăn tủ 'tố cáo' bộ mặt thật của người vợ hiền, dâu thảo
Tâm sự - 1 ngày trướcTrong khi chồng làm tất cả để lo cho gia đình thì vợ bí mật lập quỹ ly hôn và giấu kín đến nỗi dù hay tin bố chồng bệnh, con dâu cũng nhất định không mang tiền ra để cứu chữa.
Chú tôi đặt 100 bàn tiệc cưới xa hoa cho con nhưng làng xóm không ai đến: Khi tiền không mua được nghĩa tình
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Đám cưới của em họ tôi đáng lẽ phải là ngày vui trọn vẹn. Thế nhưng, 100 bàn tiệc được dựng lên giữa sân nhà chú tôi lại chỉ có chưa đầy chục bàn có khách ngồi.
Khi lòng tốt của cháu trai bị thử thách bởi hai chữ thừa kế, tôi hiểu ra bài học đắt giá về lòng người
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Có những chuyện chỉ khi con người đối diện với bệnh tật và cô đơn, mới hiểu rõ ai thật lòng yêu thương mình, và ai chỉ quan tâm đến… quyền thừa kế.
Mẹ chồng giữ hộ 100 triệu mừng cưới, con dâu hối hận khi nhận lại sau 2 năm
Tâm sự - 2 ngày trướcNgày mẹ chồng bảo đưa tiền mừng cưới cho bà giữ, tôi không vui lắm và rồi hối hận vì quyết định sai lầm của mình khi nhận lại số tiền đó sau 2 năm.
Nghỉ hưu với 25 triệu mỗi tháng nhưng về quê tôi sống như người nghèo: Tránh được vô số phiền phức
Tâm sựGĐXH - Tôi nhận ra rằng, đôi khi, khoe khoang thành công sau khi nghỉ hưu không mang lại niềm vui mà chỉ khiến cuộc sống thêm rối ren.