Nỗi khổ tâm của nàng ế muốn yêu
GiadinhNet - Em cũng muốn yêu mà chẳng có ai tử tế mở lòng, bạn bè kêu em ế bền vững, bố mẹ thì giục, em thì rất khổ tâm với những cuộc hẹn hò làm mối...
Em có rất nhiều nỗi khổ tâm, nhất là những cuộc hẹn hò chán ngắt, những phàn nàn của bố mẹ và người thân, rồi ánh nhìn của người ngoài…vì ế khiến em phát ốm, rất tủi thân.
Những cuộc hẹn hò khó chịu cứ lặp đi lặp lại, tới mức em ngán phải trang điểm, mặc váy áo đẹp theo ai đó đi gặp gỡ một người… chắc sẽ không hợp với mình. Rồi tìm đủ lý do để từ chối những ông, bà mối nhiệt tình, mà mỗi mối lại phải từ chối một kiểu kẻo sẽ bị quy cho là "khó tính"… rồi lên lớp các bài giáo huấn "bớt kén chọn đi, sắp thành bà cô già rồi…".
Bố mẹ giờ chán chẳng nhắc chuyện lấy chồng với con gái nữa. Bạn bè thì bảo em bớt kiêu đi, mở rộng giao lưu với bạn bè, mở lòng ra với nam giới… Mọi người chỉ nghĩ em mải sự nghiệp, nhưng thật ra chẳng có ai tử tế tán tỉnh em cả. Có những người đến tán tỉnh thì chẳng ra gì vì họ coi như "ban ơn" cho người ế, hoặc họ đã có vợ, có người yêu rồi.

Nàng "ế" khổ tâm, nhất là những cuộc hẹn hò chán ngắt... Ảnh minh họa.
Rồi sếp nữa, thấy em son rỗi rất hay gọi đi dự tiệc, tiếp đón khách làm ăn... Không ít lần rượu vào, lời ra có những gã ghé tai em bảo: "Em hấp dẫn hơn vợ/người yêu anh nhiều" khiến em thấy phí thời gian quý báu ở gần kẻ chẳng ra gì.
Bạn bè hỏi về hình mẫu lý tưởng để giúp đỡ, em trả lời bừa cần người tâm lý, cao ráo, tài giỏi, có tiền. Nhưng thâm tâm em tin vào tình yêu thuần khiết, nhìn là ưng, là muốn hết lòng vì nhau, hy sinh cho nhau... nhưng thực tế thì xung quanh em đàn ông tử tế chưa vợ đi đâu hết cả.
Ghét nhất là mỗi khi kéo cô bạn nào đi chơi, shopping, tán chuyện… thì kiểu gì nó cũng kéo người yêu đi cùng, và kết thúc bằng cuộc đi xem phim tay ba, biến em thành "kỳ đà cản mũi". Ức chế nữa là mỗi khi chúng nó cãi nhau với người yêu, hay thất tình thì lại kiếm em làm "chuyên gia tư vấn" dù biết thừa em chẳng có kinh nghiệm yêu đương, và khi họ làm lành với nhau thì em lại trở thành người thừa.
Từ ngày ra ở trọ, em phải học cách lắp ráp, thay bóng đèn bị cháy, sửa đường dây điện (vì ngại gọi thợ là đàn ông đến nhà). Mỗi khi mở đồ hộp, chai lọ chặt quá thì không có ai giúp, hoặc đơn giản là giúp cài phéc-mơ-tuya sau lưng váy, áo càng không thể nhờ ai. Em thích xem phim kinh dị nhưng cứ phải mở phim hài vì sợ đêm không có ai sẽ sợ mà không ngủ được...
Hàng ngày em ăn cơm một mình, đi xem phim một mình, tự bê những bình nước một mình lên gác... Cuối tuần muốn thưởng cho mình bữa ngon trong những quán đẹp thì ngồi xuống sẽ có những ánh nhìn với dấu chấm hỏi to tướng: "Con gái mà phải đi ăn một mình vào tối thứ bảy?". Nhiều khi em dùng điện thoại chống lại mọi ánh nhìn thì nó… hết pin, khiến em không đủ bình tâm ngồi ăn tại chỗ mà phải nhờ nhân viên đóng hộp mang về nhà ăn.
Các buổi tụ tập bạn bè, tiệc tùng, hội họp… em luôn có mặt vì sợ ở nhà trọ buồn tẻ. Tiền lương hầu như dành cho ăn uống, chơi bời, du lịch... Sáng thức dậy chả vội gấp chăn màn, chải đầu bằng những ngón tay, rửa mặt bằng tay, đánh răng vội vã, không trang điểm, ăn mặc xuề xòa, thường xuyên bỏ bữa sáng, nhà cửa không vội dọn dẹp (đôi lúc hứng lên mới làm)... Bạn bè mời cưới, mời con đầy tháng, sinh nhật con... liên tục, tiền lương đi veo veo và em càng không muốn lấy chồng.
Trong khi chờ đợi "nửa quả táo" em cứ vô tư, ăn ngủ, học chơi... thoải mái. Ảnh minh họa.
Em ước mình là con trai, tha hồ tán gái, đi chơi về muộn cũng chẳng sao. Khổ nỗi làm con gái suốt ngày lụi cụi ở nhà trọ, không ra ngoài, thấy phiền khi phải nói chuyện với đàn ông, tránh né mọi chuyện mờ ám, nhạy cảm... Em biết mình tốt, xinh xắn, nấu ăn ngon... nhưng chỉ mỗi trời biết, đất biết, và mình em biết chứ chẳng có bạn trai nào tử tế đến với em.
Bố mẹ mỗi lần tới chơi lại bảo em chịu khó đi đây đó, đừng học hết cái nọ đến cái kia, đừng mải mê sách vở... mà ru rú trong nhà nó... đần người đi. Rồi giục em về nhà, hay ra ngoài tụ tập, dạo phố... Nhưng em thích độc thân cho tự do, và vẫn ngẩng cao đầu chờ gặp "một nửa" của mình. Em tin "nồi nào vung ấy", và trong thời gian chờ đợi "nửa quả táo" đến thì em cứ vô tư, ăn ngủ, học chơi... thoải mái.
Em nghĩ dù ế, hay yêu, hoặc sau này kết hôn không có gì là quan trọng, không phải đau đầu với đàn ông... Không biết em nghĩ thế đúng hay sai, nhưng hiện tại với em độc thân cũng rất tuyệt, miễn sao cuộc sống của em vui vẻ, hạnh phúc là được.
Ngày càng có nhiều bạn gái thích sống độc thân tự do, hạnh phúc với chính mình. Ảnh minh họa.
Tâm sự của bạn gái trên làm Tuệ An nghĩ tới xã hội ngày nay có khá nhiều bạn gái thích cuộc sống độc thân tự do, hạnh phúc với chính mình... như thế. Hiện em gái ấy đang hạnh phúc tận hưởng cuộc sống độc thân của em, cảm thấy hạnh phúc thì rất là may mắn. Chỉ khi em có năng lực hạnh phúc với chính mình, em mới tỏa năng lượng tốt lành ấy ra thu hút người có cùng tần số năng lượng tới, mới có thể sống hạnh phúc với người khác.
Em gái hãy chủ động chăm sóc bản thân, trở nên tự tin hơn, nuôi dưỡng những phẩm chất tốt đẹp như sự bao dung, yêu thương, lắng nghe, tôn trọng, thấu hiểu người khác... chẳng hạn. Đừng vì sự vội vàng, thúc giục của gia đình, người thân, hay nhìn bạn bè có gia đình hết rồi mà vội vã kiếm tạm ai đó để yêu, để kết hôn. Vì như vậy em sẽ trở nên cô đơn trong chính tình yêu ấy, cô đơn trong chính cuộc hôn nhân của mình - điều này thật sự rất đáng sợ!
Cuối cùng, em cũng đừng bận rộn và dành thời gian cho công việc nhiều quá. Hãy dành thời gian ra ngoài giao lưu, gặp gỡ, tận hưởng cuộc sống. Đủ nhân, đủ duyên, tình yêu sẽ đến. Dù là FA khá lâu thì cũng đừng lo lắng, đừng quá vội vàng mà nhắm mắt chọn bừa một người không thích hợp. "Vạn sự tùy duyên", rồi người cần đến cũng sẽ đến thôi.
Tuệ An
Chuyên gia tư vấn Hôn nhân – Gia đình
Trót khoe chồng là giám đốc, cô gái 'khốn khổ' với đồng nghiệp
Tâm sự - 45 phút trướcMột lần, khi đồng nghiệp hỏi thăm, tôi buột miệng kể, chồng mình là giám đốc công ty bất động sản và hai vợ chồng đang chờ năm đẹp để sinh con. Tôi không ngờ thông tin này lại khiến cuộc sống công sở của mình trở nên "khốn khổ".
Nhà trai muốn bỏ phần trao vàng cưới, xúc động trước câu nói của thông gia
Tâm sự - 2 giờ trướcVì chỉ có 2 chỉ vàng làm quà cưới, sợ người ngoài bàn tán nên nhà trai muốn lược bỏ phần trao vàng. Không ngờ, họ lại xúc động trước sự cảm thông và chân tình của thông gia.
Nhà trai đem 30 triệu đi hỏi cưới, phản ứng của nhà gái khiến tất cả sững sờ
Tâm sự - 1 ngày trướcDù nhà gái không thách cưới, nhà trai vẫn đem đến phần lễ đen 30 triệu đồng. Phản ứng của nhà gái khiến tất cả bất ngờ.
Đi họp lớp sau 45 năm, tôi bàng hoàng nhận ra 'sự thật' phía sau mỗi nụ cười
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Một buổi họp lớp ở tuổi 60 không chỉ là kỷ niệm, đó là tấm gương phản chiếu chân thật nhất về hành trình mà mỗi chúng tôi đã đi qua.
Tôi suy sụp khi đọc được tin nhắn của vợ nói về mẹ mình
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Đọc được tin nhắn của vợ nhắn cho một người bạn thân của cô ấy về mẹ mình, tôi hoàn toàn sụp đổ.
Con trai đau đớn vì phải thuê người hương khói cha mẹ ở quê
Tâm sự - 2 ngày trướcTôi cảm thấy cuộc sống của mình thật vô nghĩa khi phải thuê người hương khói, thờ bố mẹ ở quê, có nhà mà không thể về.
Tôi từng tin 'nghỉ hưu sớm là hạnh phúc', cho đến khi kế hoạch tan vỡ khiến tôi tỉnh ngộ
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Tôi từng nghĩ, nếu cứ đà này, tôi chỉ cần cật lực 10 năm nữa sẽ có quyền "nghỉ hưu sớm", cuộc sống sau này chỉ đi du lịch và an nhàn bên con cháu. Nhưng thật không ngờ...
Chỉ một hóa đơn 10 triệu của buổi họp lớp, tình bạn 14 năm tan vỡ: Câu chuyện khiến ai cũng giật mình
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Với tôi, buổi họp lớp tưởng chừng ấm áp ấy lại khép lại bằng một bài học đắng cay về lòng người và tình bạn.
Vỡ mộng sống thử, lúc muốn từ bỏ, cô gái lại phát hiện mang thai
Tâm sự - 3 ngày trướcChỉ sau 1 năm sống thử, tôi hoàn toàn vỡ mộng. Nhưng lúc quyết tâm từ bỏ, trốn chạy khỏi cuộc tình chỉ mang đến đau khổ, tôi lại phát hiện mình đã mang thai.
Dở khóc dở cười: Vợ sinh con 3 tháng, chồng bỗng mắc chứng 'hay quên'
Tâm sự - 3 ngày trướcGĐXH - Người ta bảo có những ông chồng nghén hộ vợ khi vợ mang bầu, còn chồng tôi thì mắc chứng... hay quên sau sinh hộ tôi thì phải.
Tôi đã trả giá đắt vì chi tiêu 'trả thù' sau khi nghỉ hưu
Tâm sựGĐXH - Sau khi nghỉ hưu, tôi từng nghĩ mình xứng đáng được tận hưởng và chi tiêu thoải mái. Nhưng chính tâm lý "trả thù cuộc sống" ấy đã khiến tôi rơi vào khủng hoảng tài chính tuổi già.