Bố nuôi lên thành phố thăm, khi đang ăn cơm chồng liên tục đá vào chân tôi, lén nhìn xuống dưới tôi cúi mặt khóc
Để chào mừng bố lên chơi, hôm đó, tôi và chồng đã chuẩn bị một bữa tối rất thịnh soạn. Nhưng trong lúc ăn cơm, tôi thấy chồng mình rất lạ, anh ấy liên tục đá chân tôi dưới bàn ăn.
Bố mẹ nuôi của tôi đều không có con nên từ khi tôi được mang về chăm sóc, cả nhà ai cũng đều yêu thương, coi tôi như báu vật. Nhưng thời gian êm ấm, hạnh phúc ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Năm tôi lên 3 tuổi thì mẹ nuôi đột ngột qua đời vì bệnh hiểm nghèo, để lại hai bố con bơ vơ, cảnh gà trống nuôi con vất vả biết bao.
Sau cái chết của mẹ nuôi, bố nuôi đã phải làm việc chăm chỉ gấp đôi để lo cho tôi ăn học. Ông luôn nói với tôi: "Tuổi thơ con đã bất hạnh vì không có được sự yêu thương của bố mẹ ruột nên bố sẽ cố gắng hết sức để con có một cuộc sống tốt đẹp hơn, như vậy mới có thể bù đắp cho những thiệt thòi con đã phải chịu".
Mặc dù chỉ là con nuôi nhưng bố luôn dành những gì tốt nhất cho tôi không khác gì con đẻ. Tình thương của bố như nguồn động lực lớn lao giúp tôi vượt qua những trở ngại trong cuộc sống. Sau bao ngày tháng miệt mài đèn sách, tôi cũng thực hiện được ước mơ của mình là được nhận vào một trường đại học trên thành phố.
Mặc dù, tuổi đã cao, sức khỏe ngày một yếu nhưng để tôi có đủ tiền sinh hoạt trang trải việc học hành, bố vẫn cố gắng làm việc miệt mài, điều ấy khiến tôi càng thêm thương và kính trọng bố nhiều hơn. Những năm tháng học đại học, tuy khá chật vật với những nỗi lo toan nhưng bù lại, quãng thời gian ấy đã giúp tôi trưởng thành và mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Sau khi học xong, tôi nhanh chóng xin được việc ở một công ty tư nhân. Mức lương cũng khá ổn so với một đứa mới ra trường như tôi. Từ khi đi làm, hàng tháng tôi sẽ trích một phần lương để gửi về nhà để bố chi tiêu thêm. Do muốn phấn đấu cho sự nghiệp nên tôi ít khi về nhà hơn, tần suất về thăm nhà của tôi ngày một thưa dần, thậm chí còn đếm được trên đầu ngón tay.
Ba năm sau, tôi kết hôn. Dường như cuộc sống của tôi ngày càng bận rộn hơn khi phải xoay quanh những mối lo về công việc, cơm áo gạo tiền và các mối quan hệ bên nhà chồng. Tôi không còn nhớ chính xác đã bao lâu rồi mình chưa về quê thăm bố nữa.

Hôm vừa rồi, bố gọi điện báo tin sẽ lên thành phố thăm vợ chồng tôi. Tôi nghe mà vừa mừng vừa thương bố. Chắc bố buồn và cô đơn lắm khi phải sống một mình trong căn nhà cũ ở quê nên mới phải lặn lội lên đây thăm tôi.
Để chào mừng bố lên chơi, hôm đó, tôi và chồng đã chuẩn bị một bữa tối rất thịnh soạn. Nhưng trong lúc ăn cơm, tôi thấy chồng mình rất lạ, anh ấy liên tục đá chân tôi dưới bàn ăn. Bực mình, tôi trừng mắt nhìn chồng, nhưng anh ấy không biết ý dừng lại mà vẫn tiếp tục đá chân. Bất giác tôi nhìn xuống dưới xem có chuyện gì không thì một cảnh tượng đập vào mắt khiến tôi sửng sốt.
Đôi tất trên chân của bố nuôi tôi nó rách đến mức dù đã vá chằng vá đụp mà vẫn bị thò 1, 2 ngón chân ra bên ngoài. Nhìn thấy đôi tất của bố mà sống mũi tôi cay xè, tôi nói với bố trong nước mắt: "Bố, tại sao đôi tất của bố rách thế rồi mà bố vẫn cố đi làm gì. Sao bố không mua cái mới mà đi?. Số tiền con gửi cho bố hàng tháng không đủ ạ?".
Lúc này, bố mới lấy từ trong túi quần ra một cuốn sổ tiết kiệm ngân hàng và nói: "Tiền của con đây, bố chưa tiêu một đồng nào cả. Bố già rồi, không cần tiêu nữa. Vợ chồng con vẫn còn trẻ, phải tiêu nhiều thứ, nhất là khi lại ở một thành phố lớn, mọi thứ đều đắt đỏ thế này. Bố lên đây cũng chỉ là muốn đưa cho con cuốn sổ này thôi, con hãy giữ lấy nhé".
Những lời bố nói khiến cả tôi và chồng xúc động rơi nước mắt. Tôi không ngờ bố lại thương mình nhiều như vậy. Suốt thời gian qua, tôi cứ nghĩ mình gửi tiền về lo cho bố, như vậy là có thể làm tròn chữ hiếu nhưng tôi đã nhầm. Dù cuộc sống của bố rất khổ cực, tuổi già sức yếu không làm ra tiền nhưng bố vẫn không tiêu số tiền tôi gửi về vì thương và lo cho tôi. Tất cả những việc bố làm đều là vì tôi, vậy mà tôi đã sống vô tâm quá. Tôi luôn lấy lý do cho công việc mà quên đi mất những người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Tôi muốn đưa bố lên đây sống cùng để tiện chăm sóc, một mình ông ở dưới quê, lúc ốm đau tôi không yên tâm. Nhưng ngặt một nỗi, chồng tôi là con trai duy nhất trong nhà, anh ấy cũng vẫn còn bố mẹ nữa. Liệu tôi đón bố lên đây, bên nhà chồng có trách tôi không? Phải làm sao để vẹn cả đôi đường đây mọi người?
Theo Vietnamnet
Làm lụng vất vả 10 năm tích góp nhờ bố mẹ mua đất, tôi choáng váng khi biết người đứng tên là ai
Tâm sự - 5 giờ trướcGĐXH - Vì mảnh đất, tôi xích mích với bố mẹ, rạn nứt với em gái và đỉnh điểm là đứng trước nguy cơ đổ vỡ hôn nhân.
Tôi làm dâu bằng cả thanh xuân, còn chồng thì không chịu làm rể
Tâm sự - 9 giờ trướcTrên đường đi, tôi nghĩ về bố mẹ đẻ, nghĩ về những ngày mình còn son rỗi...
Tuần được nghỉ mỗi Chủ nhật, sếp luôn gọi giao việc, sáng thứ Hai hỏi xong chưa
Tâm sự - 1 ngày trướcTôi ước mình có quyền phớt lờ điện thoại, tin nhắn của sếp vào ngày nghỉ duy nhất trong tuần, ông ấy luôn giao việc khẩn vào Chủ nhật, sáng thứ hai hỏi "xong chưa".
Mẹ chồng giận ngược vì không chu cấp cho em chồng: Tôi bế tắc giữa nỗi lo tiền bạc và cái Tết không biết về đâu
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Chuyện sẽ chẳng có gì nếu không có em chồng tôi xuống học đại học và ở cùng. Ở cả 1 năm mẹ chồng tôi không gửi thêm lấy 1 đồng nào. Em chồng là con trai, ở cùng mà quần áo không giặt, cơm không nấu, đi học còn phải anh chị gọi dậy.
Con gái tiết kiệm gửi tiền về hàng tháng, mẹ 64 tuổi liên tục bị 'đào lửa' lừa mất sạch tiền
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Người ta nói tuổi này "khó bảo" thì đúng khó nói thật, nhắc nhở thì mẹ dỗi, không đưa tiền thì bảo không thương mẹ...
Mẹ chồng 'keo kiệt' mang sính lễ khiến cô dâu sững sờ, rơi nước mắt
Tâm sự - 2 ngày trướcTrước ngày cưới, tôi và mẹ chồng xảy ra nhiều bất đồng. Những mong muốn của tôi trong đám cưới đều bị dập tắt vì mẹ cho rằng lãng phí, không cần thiết.
Tối nào hàng xóm cũng đứng trước cửa nhà tôi 3 phút, hôm biết được lý do tôi chột dạ vô cùng
Tâm sự - 2 ngày trướcBan đầu tôi nghĩ là trùng hợp. Nhưng ngày nào cũng vậy thì không thể coi là vô tình được nữa.
Thông gia Việt kiều bay về dự đám tang, gửi phong bì khiến gia đình náo loạn
Tâm sự - 3 ngày trướcNgày mẹ tôi mất, bố mẹ vợ bay từ nước ngoài về dự đám tang. Ông bà gửi chiếc phong bì khiến gia đình tôi náo loạn.
Nghe tin bố chồng định chia tài sản, cả nhà xôn xao, đến lượt tôi mở phong bì mình được nhận thì đứng tim
Tâm sự - 3 ngày trướcMỗi người được phát một phong bì, không ai mở ngay.
Nỗi khổ của nàng dâu sống chung với bố chồng khó tính
Tâm sự - 3 ngày trướcKể từ khi bố chồng dọn về sống chung, cảm giác sợ về nhà bám lấy tôi mỗi chiều tan làm. Có hôm về đến cổng, tôi còn đứng lặng vài giây, hít sâu rồi mới dám bước vào.
Bị người yêu lừa về ra mắt và cái kết
Tâm sựGĐXH - Còn tôi thì chết đứng, cúi chào theo bản năng mà đầu quay vòng vòng.