Bố nuôi lên thành phố thăm, khi đang ăn cơm chồng liên tục đá vào chân tôi, lén nhìn xuống dưới tôi cúi mặt khóc
Để chào mừng bố lên chơi, hôm đó, tôi và chồng đã chuẩn bị một bữa tối rất thịnh soạn. Nhưng trong lúc ăn cơm, tôi thấy chồng mình rất lạ, anh ấy liên tục đá chân tôi dưới bàn ăn.
Bố mẹ nuôi của tôi đều không có con nên từ khi tôi được mang về chăm sóc, cả nhà ai cũng đều yêu thương, coi tôi như báu vật. Nhưng thời gian êm ấm, hạnh phúc ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Năm tôi lên 3 tuổi thì mẹ nuôi đột ngột qua đời vì bệnh hiểm nghèo, để lại hai bố con bơ vơ, cảnh gà trống nuôi con vất vả biết bao.
Sau cái chết của mẹ nuôi, bố nuôi đã phải làm việc chăm chỉ gấp đôi để lo cho tôi ăn học. Ông luôn nói với tôi: "Tuổi thơ con đã bất hạnh vì không có được sự yêu thương của bố mẹ ruột nên bố sẽ cố gắng hết sức để con có một cuộc sống tốt đẹp hơn, như vậy mới có thể bù đắp cho những thiệt thòi con đã phải chịu".
Mặc dù chỉ là con nuôi nhưng bố luôn dành những gì tốt nhất cho tôi không khác gì con đẻ. Tình thương của bố như nguồn động lực lớn lao giúp tôi vượt qua những trở ngại trong cuộc sống. Sau bao ngày tháng miệt mài đèn sách, tôi cũng thực hiện được ước mơ của mình là được nhận vào một trường đại học trên thành phố.
Mặc dù, tuổi đã cao, sức khỏe ngày một yếu nhưng để tôi có đủ tiền sinh hoạt trang trải việc học hành, bố vẫn cố gắng làm việc miệt mài, điều ấy khiến tôi càng thêm thương và kính trọng bố nhiều hơn. Những năm tháng học đại học, tuy khá chật vật với những nỗi lo toan nhưng bù lại, quãng thời gian ấy đã giúp tôi trưởng thành và mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Sau khi học xong, tôi nhanh chóng xin được việc ở một công ty tư nhân. Mức lương cũng khá ổn so với một đứa mới ra trường như tôi. Từ khi đi làm, hàng tháng tôi sẽ trích một phần lương để gửi về nhà để bố chi tiêu thêm. Do muốn phấn đấu cho sự nghiệp nên tôi ít khi về nhà hơn, tần suất về thăm nhà của tôi ngày một thưa dần, thậm chí còn đếm được trên đầu ngón tay.
Ba năm sau, tôi kết hôn. Dường như cuộc sống của tôi ngày càng bận rộn hơn khi phải xoay quanh những mối lo về công việc, cơm áo gạo tiền và các mối quan hệ bên nhà chồng. Tôi không còn nhớ chính xác đã bao lâu rồi mình chưa về quê thăm bố nữa.

Hôm vừa rồi, bố gọi điện báo tin sẽ lên thành phố thăm vợ chồng tôi. Tôi nghe mà vừa mừng vừa thương bố. Chắc bố buồn và cô đơn lắm khi phải sống một mình trong căn nhà cũ ở quê nên mới phải lặn lội lên đây thăm tôi.
Để chào mừng bố lên chơi, hôm đó, tôi và chồng đã chuẩn bị một bữa tối rất thịnh soạn. Nhưng trong lúc ăn cơm, tôi thấy chồng mình rất lạ, anh ấy liên tục đá chân tôi dưới bàn ăn. Bực mình, tôi trừng mắt nhìn chồng, nhưng anh ấy không biết ý dừng lại mà vẫn tiếp tục đá chân. Bất giác tôi nhìn xuống dưới xem có chuyện gì không thì một cảnh tượng đập vào mắt khiến tôi sửng sốt.
Đôi tất trên chân của bố nuôi tôi nó rách đến mức dù đã vá chằng vá đụp mà vẫn bị thò 1, 2 ngón chân ra bên ngoài. Nhìn thấy đôi tất của bố mà sống mũi tôi cay xè, tôi nói với bố trong nước mắt: "Bố, tại sao đôi tất của bố rách thế rồi mà bố vẫn cố đi làm gì. Sao bố không mua cái mới mà đi?. Số tiền con gửi cho bố hàng tháng không đủ ạ?".
Lúc này, bố mới lấy từ trong túi quần ra một cuốn sổ tiết kiệm ngân hàng và nói: "Tiền của con đây, bố chưa tiêu một đồng nào cả. Bố già rồi, không cần tiêu nữa. Vợ chồng con vẫn còn trẻ, phải tiêu nhiều thứ, nhất là khi lại ở một thành phố lớn, mọi thứ đều đắt đỏ thế này. Bố lên đây cũng chỉ là muốn đưa cho con cuốn sổ này thôi, con hãy giữ lấy nhé".
Những lời bố nói khiến cả tôi và chồng xúc động rơi nước mắt. Tôi không ngờ bố lại thương mình nhiều như vậy. Suốt thời gian qua, tôi cứ nghĩ mình gửi tiền về lo cho bố, như vậy là có thể làm tròn chữ hiếu nhưng tôi đã nhầm. Dù cuộc sống của bố rất khổ cực, tuổi già sức yếu không làm ra tiền nhưng bố vẫn không tiêu số tiền tôi gửi về vì thương và lo cho tôi. Tất cả những việc bố làm đều là vì tôi, vậy mà tôi đã sống vô tâm quá. Tôi luôn lấy lý do cho công việc mà quên đi mất những người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Tôi muốn đưa bố lên đây sống cùng để tiện chăm sóc, một mình ông ở dưới quê, lúc ốm đau tôi không yên tâm. Nhưng ngặt một nỗi, chồng tôi là con trai duy nhất trong nhà, anh ấy cũng vẫn còn bố mẹ nữa. Liệu tôi đón bố lên đây, bên nhà chồng có trách tôi không? Phải làm sao để vẹn cả đôi đường đây mọi người?
Theo Vietnamnet
Cặp đôi tiết kiệm 'điên cuồng' để nghỉ hưu sớm: Cuộc sống nghẹt thở và cái kết phũ phàng
Tâm sự - 56 phút trướcGĐXH - Cặp đôi sớm nhận ra lối sống siêu khắt khe khiến cuộc sống mất cân bằng. Bài học đắt giá cho những người đang theo đuổi mục tiêu nghỉ hưu sớm.
Vì 23 triệu tiền trợ cấp mai táng, 2 anh em khẩu chiến trong lễ 100 ngày mẹ
Tâm sự - 7 giờ trướcKhoản tiền trợ cấp mai táng "nói lớn cũng lớn mà nói nhỏ cũng nhỏ" nhưng không đến mức để anh em phải bất hòa. Vậy mà, gia đình tôi lại xích mích vì chuyện đó.
Thông gia nghèo đi chăm con gái đẻ, nhận cái kết ê chề vì một câu ‘lỡ miệng’
Tâm sự - 10 giờ trướcNhìn mẹ đội chiếc nón mê ra về giữa trời trưa nắng gắt, tôi đau thắt lòng. Kể từ ngày đó, tôi không thể lấy lại sự thân thiết với bố mẹ chồng như lúc xưa.
Cứ tưởng nghỉ hưu sớm là sung sướng, 2 năm sau tôi mới nhận ra mình đã quá ngây thơ
Tâm sự - 22 giờ trướcGĐXH - Nghỉ hưu sớm không phải lúc nào cũng an nhàn. Hai năm khủng hoảng sau nghỉ hưu đã giúp tôi hiểu ra điều quan trọng nhất của tuổi già.
10 'cạm bẫy' người về hưu nhất định phải tránh để cuộc sống suôn sẻ và viên mãn hơn
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Nếu bạn đang đứng trước ngưỡng cửa nghỉ hưu, tôi muốn nói: Vội gì chứ? Buổi diễn thực sự mới chỉ bắt đầu.
'Đơn ly hôn này, ba viết như vậy được chưa?'
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - "Mày có ăn có học mày xem thử tờ đơn ly hôn này tao viết như vậy được chưa?" Đó là câu nói của ba tôi khi cầm tờ đơn ly hôn của ba mẹ đưa cho tôi xem vào một chiều nắng hè của năm cuối cấp 3.
Đám cưới không vàng, không sính lễ, mẹ chồng nghèo tặng con dâu quà không ai ngờ
Tâm sự - 1 ngày trướcBan đầu nhiều người bàn tán, nói tôi đáng thương vì đám cưới là chuyện trọng đại cả đời mà nhà trai không chuẩn bị vàng lẫn tráp. Nhưng sau đó, họ sững sờ khi biết món quà cưới mẹ chồng nghèo tặng cho tôi.
Bức xúc vì hàng xóm nhờ đón con cả tháng, đi chợ hộ không trả tiền còn chê
Tâm sự - 2 ngày trướcNgười thì nhờ đón con suốt tháng, người dặn mua giúp mớ rau, con cá nhưng chê bôi và không chịu trả tiền. Khi tôi từ chối khéo thì hàng xóm tỏ thái độ ra mặt, nói tôi “sống đừng chỉ nghĩ đến mình”.
Chồng 1m82 kiếm tiền giỏi vẫn phải nhịn vợ như 'nhịn cơm sống'
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Tôi chỉ muốn góp ý cho vợ học hỏi thêm kỹ năng trong cuộc sống để biết cách nuôi dạy con, ứng xử với cha mẹ, anh em cho trọn. Nhưng toàn phản tác dụng, lại cãi nhau khóc lóc rất mệt.
Họp lớp 25 năm, 20 người tái mặt vì hóa đơn bữa nhậu: Đi về đồng loạt rời nhóm
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Buổi họp lớp của nhóm bạn học lại trở thành bài học đắt giá về sĩ diện và ứng xử nơi bàn tiệc.
Nhiều người tưởng tôi bị con bỏ, nhưng thực tế viện dưỡng lão lại là lựa chọn tốt nhất đời tôi
Tâm sựGĐXH - Ở tuổi 75, thay vì sống cùng con cháu như nhiều người cao tuổi khác, tôi lại chủ động chọn viện dưỡng lão làm nơi an dưỡng cuối đời.