Chán nhà chồng, chán cả việc chồng thờ ơ 'chuyện ấy'
Tôi đã chán cảnh khi phải sống chung với gia đình anh, đã thế anh còn bỏ rơi, thờ ơ tôi trong chuyện chăn gối.
Tôi năm nay 33 tuổi, quê ở tỉnh lên học và làm tại thành phố, còn anh ấy hơn tôi 15 tuổi. Chúng tôi quen nhau 2 năm và cưới được 5 năm nay. Hiện chúng tôi đang ở nhà bố mẹ chồng. Cuộc sống ở nhà chồng cũng ngột ngạt nhưng tôi luôn làm hài lòng mọi người nên mọi người không lấy làm khó chịu với tôi. Vì hàng ngày tôi điều nhìn sắc mặt của từng người trong nhà để sống, nhà ăn thì tôi mới dám ăn, có đói đến đâu cũng không dám ăn trước, còn cô em dâu thì ngược lại (Hay vì nhà người ta giàu nên được vậy? Hay cô ấy sinh con trai tôi thì con gái?).
Trong nhà mọi người có gây chuyện gì thì tôi cũng là người để cho mọi người dồn tất cả bực dọc, dằn mâm sáng chén cho tôi, và có thể nói tôi phải hứng chịu những cơn giận đó đến khi chị chồng hay em chồng thấy nguôi giận thì thôi. Và sau đó tôi phải tìm cách giải hòa cho chị em của họ (nên họ chưa khi nào có cớ la chửi tôi vì tôi chưa khi nào làm họ phải phiền lòng vì mình). Hàng ngày hầu như ngày nào tôi cũng phải khóc, suốt thời gian 3 năm đầu tôi về làm dâu, tưởng chừng như tôi bị stress nặng, hàng ngày đi làm về phải lo cơm nước cho cả nhà, dọn dẹp xong thì mới được về phòng thì cũng đã 10h đêm (không ai trong nhà phụ tôi dù rửa thứ gì cả, họ ăn xong là lên nhà xem TV, tôi phải làm tất cả, mỗi đêm đứng rửa chén một mình mà tôi cứ khóc…).
Tôi đã đòi ra ngoài ở nhưng chồng cứ hứa hẹn, thương chồng nên tôi cũng không nói nữa, vì thấy anh hiếu thuận và lo cho anh chị em trong nhà, hẹn sẽ ra ngoài thôi nhưng chưa phải bây giờ. Và thật sự anh cũng hiểu tôi đang chịu đựng với gia đình anh, nên cũng rất yêu thương và lo lắng cho tôi, chính vì vậy tôi càng cố chịu đựng.
Tôi sinh con gái đầu lòng, tháng đầu tiên mẹ đẻ dưới quê lên trông giúp cho tôi, tôi có thuê người phụ giặt giũ và cơm nước những ngày sinh nở, nhưng chị chồng tôi vì quá kỹ tính (chị ấy không có gia đình), nên không ai chịu làm lâu dài cho tôi, thế là họ cũng nghỉ việc, sau đó mẹ tôi phải gánh vác hết kể cả chuyện cơm nước cho tất cả những người trong gia đình chồng tôi. Tôi thấy thương mẹ vì lên lo cho mình mà giờ phải lo cho cả nhà (chị chồng, em gái chồng, gia đình em trai út của chồng), tôi có nói chuyện với chồng tôi về việc đó, thì chồng tôi bảo “dù gì mẹ cũng nấu cho em ăn thì nấu cho cả nhà ăn luôn có sao đâu mà em để ý”. Vậy sao họ không đặt ngược lại? Hay họ nghĩ tôi làm dâu giờ sinh không làm được thì mẹ tôi phải làm thay? Đúng một tháng đầu sau sinh tôi cho mẹ tôi về quê vì thấy thương mẹ quá, ở lại hầu nguyên cả nhà chồng tôi thì tôi không đành lòng, họ đối xử với tôi ra sao tôi cũng mặc nhưng không để mẹ tôi như vậy.

Bắt đầu từ tháng thứ hai khi mẹ tôi về quê, thì nhà hầu như mọi người đi làm hết tối mới về, ở nhà còn tôi và chị chồng. Hầu như trưa nào tôi cũng phải nhịn đói vì không có cơm ăn. Bởi chị chồng nói “chỉ có mình tôi ăn thì nấu chi cho cực” vì chị ấy ít ăn cơm, chỉ uống café, ăn trái cây và sữa hàng ngày). Hôm nào may mắn thì chồng tôi trước khi đi làm mua đồ ăn sáng cho tôi và có thêm hộp cơm trưa cho tôi nữa, có khi cơm để tận trưa thì kiến cũng lên đầy hộp, tôi vừa ăn vừa lấy kiến ra mà tưởng như mình đang nhai sạn, nuốt không trôi được, nước mắt tôi chan cơm, nhìn con đỏ hỏn mà không có sữa cho con bú, vì tôi ăn không nhiều và đủ bữa nên bị mất sữa sau 3 tháng.
Ở nhà chăm con và lo công việc nhà là tháng ngày cực khổ. Nhưng họ không nghĩ vì tôi có con nhỏ mà họ san sẻ công việc với tôi phần nào, có khi tôi bệnh không ngồi nổi vì không còn sức lực, tôi lại đòi ra ngoài nhưng chồng nói: ”Xưa kia có một mình thì sao cũng được, giờ con nhỏ ra ngoài tôi ở nhà một mình chồng không yên tâm”. Anh lại kêu tôi tìm osin giúp công việc nhà, nhưng mấy ai làm được với bà chị tôi, phần thì khó tính, phần thì trưa không có gì ăn nên họ không làm được, tôi lại tiếp tục làm. Giờ chúng tôi cũng đang xây nhà để ra riêng trong thời gian tới, mặc dù bên chồng tôi rất không muốn chúng tôi ra ngoài, nhưng anh cũng đồng ý vì tôi.
Trong thời gian ấy chuyện gần gũi vợ chồng cũng cạn dần. Tôi nhớ từ khi cưới nhau về đến giờ đã 5 năm nhưng ít khi nào chồng tôi chủ động trong chuyện ấy, một tháng có khi gần nhau một lần, có khi tôi phải hờn giận khóc lóc vì tự ái thì anh mới chịu chiều vợ. Tôi tự biện minh cho anh rằng có thể anh thấy tôi vất vả quá nên không muốn làm tôi thêm mệt, hoặc là anh đi làm mệt nên không thoải mái trong "chuyện ấy". Và giống như cái máy là cứ tới cuối tuần anh "chiều" tôi cho xong rồi thôi, nước mắt tôi lại chảy, lại buồn cho số phận, khóc vì mình là người luôn chủ động luôn thèm khát thứ dục vọng đó, tôi thấy mình thật tồi tệ vì chuyện này mà mình không còn tự trọng của bản thân nữa.
Chẳng lẽ anh không có cảm giác gì với tôi? Nhưng hành động hàng ngày đối với tôi anh như một người chồng tốt, quan tâm chăm sóc con rất tốt, ngoại trừ chuyện ấy. Nên tôi không suy nghĩ rằng anh có vấn đề gì đó, hay chuyện gì bên ngoài của anh, vì người được cái này thì mất kia chứ không ai hoàn hảo hết.
Theo mọi người thì tôi nên làm gì lúc này, tôi đã chán cảnh nhà chồng rồi, giờ lại thấy rất tủi thân và phân vân có nên nói chuyện này thẳng thắn với anh chuyện kia nữa không? Vì tôi đã có vài lần bày tỏ việc tế nhị này nhưng chỉ được một tháng chồng lại đâu vào đấy, không lẽ tôi lại phải chủ động thay cho chồng? Hoặc tôi không nên nghĩ đến nhu cầu của mình nữa? Nhưng tôi cũng là con người, là phụ nữ mà? Tôi vẫn muốn được chồng yêu thương và ân ái như bao phụ nữ khác. Mong mọi người cho tôi lời khuyên thật lòng giờ tôi phải làm sao?
Theo Ngôi sao
Đi 300km dự lễ mừng thọ mẹ của thông gia tương lai, nhà gái 'quay xe' trong đêm
Tâm sự - 3 giờ trướcSau khi tham dự lễ mừng thọ bà nội của bạn trai tôi, bố mẹ rất bức xúc, khuyên tôi suy nghĩ lại việc kết hôn. Chính tôi cũng bị sốc khi chứng kiến sự việc diễn ra tại nhà anh.
Gặp lại người yêu cũ, tôi đau thắt lòng khi biết những điều anh đã trải qua
Tâm sự - 12 giờ trướcLén nhìn người yêu cũ từ xa, tôi không giữ được bình tĩnh, nước mắt chảy tràn. Tôi hối hận vì năm xưa chia tay anh để rồi cả hai phải gặp nhiều đau khổ.
Chia tay vì những câu nói vô lễ của người yêu với bố mẹ
Tâm sự - 15 giờ trướcGĐXH - Mẹ nói ít thôi, đang bận!" - Đấy là một trong những câu nói vô lễ của bạn trai tôi với bố mẹ anh ta.
Đám tang mẹ chồng, nàng dâu nhận cái tát trời giáng, cả nhà họp gấp
Tâm sự - 1 ngày trướcSau cái tát của chồng, em dâu ôm mặt khóc, chạy vào phòng khóa trái cửa, bỏ lại phía sau không gian tĩnh lặng với nỗi khổ tâm khôn tả của cả nhà trong đám tang mẹ.
Ly hôn rồi, anh ta vẫn dùng 'kế bẩn' để mua chuộc con và đẩy tôi vào cảnh túng quẫn
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Đến bây giờ tôi vẫn không thể ngờ được mình lại cưới một người ích kỷ và máu lạnh đến vậy.
Gặp lại đồng nghiệp sau 20 năm: Ai cũng làm giám đốc nhưng cuộc sống khác xa tưởng tượng
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Gặp lại đồng nghiệp cũ sau 20 năm, tôi mới nhận ra rằng thành công đi kèm những đánh đổi không ngờ.
Nguyên nhân uống thuốc tránh thai gây khô hạn
Phòng the - 1 ngày trướcGĐXH - Sử dụng thuốc tránh thai có thể gây khô hạn do sự thay đổi nồng độ hormone trong cơ thể, đặc biệt là estrogen và progestin. Đây là hai hormone đóng vai trò quan trọng trong việc duy trì độ ẩm và cân bằng tự nhiên của âm đạo.
Chăm thông gia ốm suốt 2 năm, mẹ chồng ngỡ ngàng khi nhận món quà đặc biệt
Tâm sự - 2 ngày trướcỞ quê tôi, việc con rể được nhà vợ giàu có chia đất không phải chuyện lạ nhưng ngay cả thông gia “cũng có phần” thì chưa từng thấy, thậm chí chẳng ai tin điều này là thật.
Cố che giấu lỗi lầm bằng một đám cưới giả, tôi đánh mất cả gia đình
Tâm sự - 2 ngày trướcKhi tìm cách hợp thức hóa cái thai trong bụng bằng một đám cưới giả, tôi không chỉ đánh đổi danh dự mà còn bị chính gia đình ruồng bỏ.
Vì 5 chiếc phong bì phúng viếng nhà thông gia, anh em khẩu chiến ở lễ 49 ngày mẹ
Tâm sự - 3 ngày trướcNăm chiếc phong bì phúng viếng trở thành nguồn cơn khiến 4 anh em tôi xích mích, rạn nứt tình cảm.
Tôi xúi chồng sa thải người yêu cũ, giờ 3 năm không có con và ân hận khi biết tin về anh
Tâm sựGĐXH - Tôi lấy chồng được 3 năm rồi mà mãi chưa có con. Dạo gần đây, mỗi lần nằm một mình trong phòng, tôi lại nghĩ không biết có phải đây là cái nghiệp mà mình đang phải trả hay không?