Chồng tôi hào phóng với cả thiên hạ nhưng lại chi li đến phát sợ với vợ con
GĐXH - Đến giờ tôi vẫn không hiểu vì sao chồng tôi, một người hào phóng, xa xỉ với người ngoài nhưng lại luôn chặt chẽ chi li đến mức đau lòng với người thân
Đã bao giờ bạn cảm thấy lạc lõng ngay trong chính ngôi nhà của mình, khi người đàn ông đầu gối tay ấp bỗng trở thành một "bí ẩn" mà bạn không thể nào giải mã nổi? Tôi đang ở trong tình cảnh đó, một cuộc hôn nhân mà ở đó, chồng tôi là một người đàn ông hào phóng, rộng rãi, ga lăng... nhưng chỉ với những người ngoài kia. Còn với vợ con, anh ấy lại hóa thành một con người hoàn toàn khác: tính toán, chi li, và đôi khi, là cả sự keo kiệt đến đau lòng.
5 năm kết hôn, tôi đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần anh ấy vung tiền cho những cuộc vui bên ngoài. Từ những bữa nhậu "tới bến" với bạn bè, những món quà đắt tiền tặng đồng nghiệp, đến những lần bao trọn bàn karaoke cho cả nhóm. Nghe kể lại, ai cũng khen anh ấy "chịu chơi", "sộp", "có trách nhiệm với anh em". Thậm chí, có lần tôi còn nghe loáng thoáng ai đó nói anh ấy là "chàng rể quốc dân" vì thường xuyên mua quà biếu xén cho bố mẹ vợ của bạn bè. Nghe mà tôi thấy đắng chát nơi đầu lưỡi.

Chồng hào phóng với cả thiên hạ, chặt chẽ chi li từng tí với vợ con. Ảnh minh họa: Money in Matrimony
Tiêu cả triệu bạc cho bữa nhậu nhưng không mua nổi 1 món quà cho con
Con trai tôi năm nay lên 4 tuổi, đang ở cái tuổi bi bô biết đòi hỏi, biết so sánh. Mỗi lần thấy bạn bè có đồ chơi mới, có chiếc bánh kem xinh xắn trong sinh nhật, thằng bé lại về kể với tôi, mắt lấp lánh hy vọng. Tôi hiểu, ở tuổi này, những món quà vật chất tuy nhỏ bé nhưng lại là cả một thế giới đối với con. Vài lần, tôi bóng gió với chồng về việc mua cho con một món đồ chơi mới, hay tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ cho con ở lớp. Anh ấy ừ hử, gật đầu, nhưng rồi mọi thứ lại chìm vào quên lãng.
Tôi nhớ như in sinh nhật năm ngoái của con. Thằng bé mong ước có một chiếc ô tô điều khiển từ xa đã lâu. Tôi đã cố gắng gợi ý chồng, thậm chí gửi cả đường link sản phẩm. Anh ấy bảo "để đấy anh mua", nhưng rồi ngày sinh nhật trôi qua, con trai tôi chỉ nhận được một lời chúc suông và một cái ôm vội vàng từ bố. Còn anh ấy, tối đó lại đi nhậu với đối tác, đến tận khuya mới về. Sáng hôm sau, tôi thấy trong túi áo anh một hóa đơn thanh toán cả triệu bạc cho bữa ăn thịnh soạn đó. Nước mắt tôi cứ thế chảy dài.
Không chỉ đồ chơi, ngay cả những thứ thiết yếu như quần áo, giày dép cho con, tôi cũng phải tự xoay sở. Anh ấy hiếm khi chủ động hỏi han hay mua sắm cho con. Mỗi lần tôi mở lời xin tiền mua đồ cho con, anh ấy lại hỏi han rất kỹ càng, đôi khi còn tỏ vẻ khó chịu như thể tôi đang tiêu xài hoang phí. Những lúc đó, tôi chỉ muốn hét lên: "Anh đi nhậu một bữa còn tốn hơn cả chục bộ quần áo của con đấy!" Nhưng rồi tôi lại kìm nén, vì tôi không muốn con tôi phải chứng kiến cảnh cha mẹ cãi vã vì những điều vụn vặt như vậy.
Hóa đơn điện nước, tiền học phí, con ốm... để vợ lo
Không chỉ với con, ngay cả với tôi, anh ấy cũng duy trì một sự "kỳ lạ" trong chi tiêu. Mọi chi phí sinh hoạt trong nhà, từ tiền điện nước, tiền mạng, tiền ăn uống hàng ngày, tiền học phí của con, đều do một tay tôi lo liệu. Anh ấy đi làm, thu nhập không hề thấp, thậm chí có phần nhỉnh hơn tôi. Nhưng tiền lương của anh ấy, tôi gần như không bao giờ được chạm vào. Anh ấy luôn có lý do để giữ chặt túi tiền: "Anh còn phải lo đối tác, lo công việc", "tiền này anh để dành đầu tư", hay đơn giản là "em cứ chi đi, rồi anh đưa sau". Và cái "sau" đó thì thường là không bao giờ đến.
Tôi không đòi hỏi anh ấy phải đưa hết tiền lương cho tôi, tôi chỉ mong anh ấy có trách nhiệm hơn với gia đình, với những nhu cầu thiết yếu của vợ con. Tôi cũng muốn được anh ấy tặng một bông hoa vào ngày kỷ niệm, một món quà nhỏ vào ngày sinh nhật, hay đơn giản là một bữa ăn lãng mạn chỉ hai vợ chồng. Những điều đó không cần tốn quá nhiều tiền, nhưng lại là những "gia vị" không thể thiếu trong hôn nhân, giúp tình cảm vợ chồng thêm gắn bó. Nhưng với anh ấy, những điều đó dường như là quá xa xỉ, là vô nghĩa. Anh ấy thà bỏ tiền triệu ra mua rượu ngoại mời bạn, còn hơn là mua cho tôi một bó hoa đơn giản.
Có lần, tôi ốm nặng, phải nằm viện mấy ngày. Anh ấy đến thăm chiếu lệ, rồi vội vàng đi công tác. Mọi chi phí thuốc thang, viện phí đều do tôi tự lo liệu. Lúc đó, tôi cảm thấy cô đơn và tủi thân vô cùng. Tôi tự hỏi, liệu mình có thật sự là vợ của anh ấy, liệu tôi và con có thật sự là gia đình của anh ấy? Hay chúng tôi chỉ là những "hành lý" vô hình mà anh ấy phải "mang vác" một cách miễn cưỡng?
Mâu thuẫn từ "tiền bạc" đến "tình cảm"
Tình trạng này không chỉ gây ra những áp lực về tài chính cho tôi, mà còn bào mòn dần tình cảm vợ chồng. Tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng lớn. Tôi không còn muốn chia sẻ với anh ấy những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống. Anh ấy cũng vậy, ngày càng ít nói chuyện với tôi, chỉ quanh quẩn với những cuộc vui bên ngoài và điện thoại.
Tôi đã cố gắng nói chuyện với anh ấy nhiều lần, nhưng mọi cuộc trò chuyện đều kết thúc bằng sự im lặng hoặc những lời biện minh khô khan. Anh ấy luôn cho rằng tôi đang "kiểm soát" tiền bạc của anh ấy, rằng tôi "không hiểu cho công việc" của anh ấy. Anh ấy không hiểu rằng, điều tôi cần không phải là tiền, mà là sự quan tâm, là trách nhiệm, là sự sẻ chia. Tôi muốn anh ấy hiểu rằng, gia đình mới là nơi để anh ấy vun đắp, chứ không phải những mối quan hệ xã giao bên ngoài.
Tôi biết, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Có lẽ, trong mắt anh ấy, việc tôi tự chủ tài chính, tự lo liệu mọi thứ là một điều đáng tự hào. Nhưng đối với tôi, đó lại là một gánh nặng, một nỗi cô đơn mà không phải ai cũng hiểu được.
Giờ đây, tôi vẫn đang loay hoay tìm kiếm một giải pháp cho cuộc hôn nhân này. Liệu tôi có nên tiếp tục hy vọng anh ấy sẽ thay đổi, hay tôi nên chấp nhận sự thật rằng, đây chính là con người thật của anh ấy? Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng, trái tim tôi đang ngày càng chai sạn, và tôi không muốn con trai mình lớn lên trong một gia đình mà ở đó, tình yêu thương và sự sẻ chia lại bị tính toán bằng những con số.
Nhà gái bắt mua nhà mới cho cưới, tôi chia tay vì không muốn cả đời làm con nợ
Tâm sự - 1 giờ trước'Không có nhà đừng mong cưới', câu chốt của bố mẹ bạn gái khiến tôi đưa ra quyết định chia tay, vì nếu cố mua nhà để cưới vợ, cả cuộc đời tôi phải còng lưng trả nợ.
Anh họ kết hôn, cả nhà tôi sốc khi biết cô dâu là ai
Tâm sự - 1 giờ trướcGĐXH - Không ngờ có một ngày, gia đình tôi và gia đình họ lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế.
Đi họp lớp sau 35 năm, tôi nhận ra 5 điểm chung đau lòng ở tuổi trung niên
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Buổi họp lớp sau 35 năm tưởng chừng vui vẻ ấy lại trở thành một cuộc soi chiếu chân thật về tuổi trung niên - nơi ai cũng mang trong mình những nỗi niềm không nói hết.
10 năm đưa hết lương cho vợ, mới thất nghiệp 2 tháng đã bị coi là ăn bám
Tâm sự - 1 ngày trướcTrong 2 tháng thất nghiệp, tôi làm hết mọi việc nhà phục vụ vợ con nhưng vẫn bị coi là ăn bám, dù suốt 10 năm qua tôi luôn đưa hết lương cho vợ, thu nhập không nhỏ.
Đi họp lớp sau 30 năm, tôi ngỡ ngàng nhận ra: Người từng học kém nhất lại là người thành công nhất
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Buổi họp lớp sau 30 năm giúp tôi nhận ra: Trình độ, sự ổn định hay may mắn đều không bằng thái độ sống. Con đường dễ hay khó là do chính bạn chọn.
Sau khi nghỉ hưu, bố bất ngờ bệnh nặng, quyết định chóng vánh của mẹ khiến tôi chết lặng
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Về nghỉ hưu chưa lâu, bố tôi sốc nặng sau cơn đột quỵ. Mẹ tôi đưa ra một quyết định chóng vánh khi phân chia tàn sản khiến tôi chết lặng.
Nghỉ hưu tôi mới hiểu: Càng mong đợi ở con, càng dễ tổn thương
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Sau khi nghỉ hưu, người phụ nữ 65 tuổi nhận ra bài học sâu sắc: đừng trông chờ vào con cái, chỉ có độc lập tài chính và tinh thần mới mang lại bình yên.
Vợ sốt 39 độ và lời nói cay nghiệt của chồng khiến cô lập tức muốn ly hôn
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Giây phút ấy tôi nhận ra sự nhẫn nhịn bấy lâu nay là để nhận lại như thế này sao, đời này tôi lấy nhầm chồng rồi.
Tuổi già hạnh phúc, an nhiên của tôi: Không viện dưỡng lão, không giúp việc, không ở cùng con cháu
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Bí quyết sống hạnh phúc tuổi già của người phụ nữ 70 tuổi khiến ai cũng bất ngờ: không tốn kém, không cô đơn, mà vẫn tràn đầy niềm vui.
Rời phòng sinh, con dâu bật khóc nhận chiếc khăn tay mẹ chồng đưa
Tâm sự - 2 ngày trướcMất gần 9 năm chạy chữa khắp nơi, tôi mới mang song thai con gái. Nhưng tôi chạnh lòng khi mẹ chồng chỉ lên thăm 1 lần và ít khi gọi điện hỏi han tình hình. Tới ngày sinh con, tôi mới vỡ lẽ sự thật.
Tuổi già hạnh phúc, an nhiên của tôi: Không viện dưỡng lão, không giúp việc, không ở cùng con cháu
Tâm sựGĐXH - Bí quyết sống hạnh phúc tuổi già của người phụ nữ 70 tuổi khiến ai cũng bất ngờ: không tốn kém, không cô đơn, mà vẫn tràn đầy niềm vui.