Tôi và N. làm chung trong một phòng marketing ở Tiền Giang. Chồng của N. thì sống ở Cần Thơ vì anh đang quản lý một công ty gia đình để lại ở đó. Đám cưới của N. tôi chưa vào làm nên không tham dự, nhưng khi nghe kể lại, đó là một trong những đám cưới lớn nhất huyện Cai Lậy của chúng tôi. N. xinh xắn, con nhà khá giả, lấy chồng qua mai mối.
Hai vợ chồng N. có với nhau một cậu con trai kháu khỉnh. Qua Facebook của N., chúng tôi thường nhìn thấy hình ảnh của một người vợ hạnh phúc vì được chồng quan tâm dù là yêu xa; một người mẹ luôn dành thời gian chăm con, quán xuyến nhà cửa khi chồng đi xa. Với những dòng tâm trạng luôn vui vẻ, lạc quan, ai ai cũng nghĩ rằng vợ chồng N. luôn tin tưởng nhau và mặn nồng như ngày còn son.
Cuộc hôn nhân thì có thật, nhưng hạnh phúc thì không. Vậy sao người ta không "cởi trói" cho nhau?
Có một lần, khi nhìn hình ảnh một con gấu bông xinh xắn, nụ cười rạng rỡ của N. và dòng tâm sự ngập niềm vui: "Ông xã yêu về thăm, mang gấu về để thay anh ở cạnh vợ...". Có lẽ tôi sẽ tin và chúc mừng trong thâm tâm cho hạnh phúc của cô bạn đồng nghiệp, nhưng tiếc thay, tôi lại chính mắt nhìn thấy một câu chuyện có thật khác ngay trước mắt, trên bãi biển trăng thanh gió mát... Cô bạn thời sinh viên của tôi đang êm ấm trong vòng tay một người đàn ông lưng dài vai rộng.
Định thần một vài phút vì cảm thấy người ấy quen quá, tôi nhìn tới nhìn lui mấy lần và biết mình không nhìn nhầm, người đàn ông đó chính là chồng của N. Vậy ai là người chồng về thăm vợ với con gấu bông trên Facebook của N.?
Nghe tâm sự của cô bạn, tôi mới biết tất cả những gì N. chia sẻ với cộng đồng mạng, với những người đồng nghiệp-có-thật như chúng tôi đều là một lớp vỏ bọc hạnh phúc mà cô tự tạo nên. (Xin lỗi vì khi đàn bà ngồi lại với nhau thì chẳng có gì để che giấu) nên tôi đã đọc được tin nhắn N. gửi cho chồng (à dĩ nhiên là chồng của N. cho cô bạn tôi xem, và sau đó cô bạn ấy cho tôi xem, để minh hoạ cho cậu chuyện của mình, tôi xin phép được trích lại nhưng không nguyên văn):
"Em có việc về Cần Thơ, em có thể mời anh uống cafe với em ở quán X. được không? Anh đừng lo, em đã đặt phòng khách sạn để ngủ lại, sẽ không về nhà phiền anh đâu!".
Nếu không nhìn đúng số điện thoại, có lẽ tôi đã không thể tin đó là tin nhắn mà một người vợ gửi cho chồng mình.
Lẽ nào họ chấp nhận làm "người tình trăm năm" của nhau?
Những món quà ngập tràn hạnh phúc mà "vợ chồng tặng nhau" trên Facebook của N. đều là những món quà có thật, nhưng dó chính N. mua để... tặng mình. Chồng cô - người tình của bạn tôi 1 tháng mới về nhà thăm con một lần, nhưng chưa bao giờ ngủ lại qua đêm. Còn N. cũng chưa từng tỏ vẻ suy sụp hay đau khổ trong bất kỳ khoảng thời gian nào cả.
Là vì N. cứng rắn, giỏi che đậy nỗi đau của mình hay chính N. cũng cảm thấy với cuộc hôn nhân nửa vời của mình? Tôi thực sự không thể hiểu được. Hạnh phúc ảo lẽ nào có thể nuôi được đời sống tinh thần của một người đàn bà trong nhiều ngày tháng như vậy sao?
Trong khi đó, cô bạn thời sinh viên của tôi, theo tôi, cũng đang chìm trong một mối tình hạnh phúc trong ảo tưởng và tuyệt vọng trong thực tế. Cô và anh ấy yêu nhau từ thời còn học chung trường cấp 3. Những năm tháng sinh viên, bạn tôi tất tả làm thêm, dạy thêm để có tiền cho bạn trai ôn thi vào ngành Y. Nhưng rồi mối tình đầu tan vỡ vì anh ấy không đậu vào trường Y.
Gia đình bắt anh về cưới vợ - một cô gái của đối tác làm ăn - đó chính là N. Cô bạn tôi buồn tủi bỏ quê gạo trắng nước trong lên TP.HCM làm việc. Sau 4 năm anh lấy vợ, cô và anh lại tình cờ chạm mặt nhau, tình cũ níu nhau trở về với những ngày tháng mặn nồng vụng trộm. Nói vậy thôi, chứ thật ra tôi cũng không biết ai đang ở trong thế vụng trộm?! Là đồng nghiệp hay là cô bạn của tôi? Vụng trộm với chính mình trong một ảo tưởng hạnh phúc giả dối đến trắng trợn.
Nếu không hạnh phúc, tại sao vợ chồng N. không chấm dứt cuộc hôn nhân ấy để giải thoát cho nhau? Nếu không thể khẳng định với cả thế giới rằng mình vui thì N. vẫn có thể chọn cách im lặng, còn chồng cô sẽ chọn bạn tôi sau bao năm lạc mất nhau? Và bạn tôi, lẽ nào cô ấy chấp nhận làm người tình trăm năm của một người đàn ông đến suốt cuộc đời này? Tôi đặt ra hàng hà sa số những câu hỏi, nhưng đổi lại vẫn là một câu hỏi cho chính mình:
Có phải tôi không hiểu một tình yêu đích thực và cái nghĩa trong một cuộc hôn nhân?
Tính ra, đâu có ai mưu cầu sự trọn vẹn với một chữ tình! Nhưng tính ra, người ta khác nhau (chứ không hơn nhau) ở sự lựa chọn!
Theo Thái Hà/PNO