Em chồng mỗi lần sang chơi đều "cắn yêu" con tôi đến mức tím bầm tay chân
Đằng nào thì cũng mang tiếng rồi nên tôi chẳng cả nể gì ai nữa.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải viết những dòng tâm sự này, nhưng mỗi lần nhìn những vết bầm tím trên làn da non nớt của con, lòng tôi lại quặn đau.
Thằng bé mới chỉ 18 tháng tuổi, chưa đủ ngôn ngữ để diễn tả nỗi sợ hãi, chỉ biết khóc thét lên mà thôi.
Những ngày đầu khi em chồng sang chơi, tôi cứ nghĩ đó chỉ là biểu hiện yêu thương. Cho đến 1 hôm, khi bế con tắm, tôi giật mình phát hiện những vết răng hằn đỏ ửng trên cánh tay bé bỏng. "Con bị làm sao thế này?" - giật mình hoảng hốt.
Chồng tôi bước vào, liếc nhìn rồi bật cười bảo là cô út vừa cắn nó đấy: "Có gì đâu mà lo, em nó cắn yêu cháu đấy!".
Từ đó, mỗi lần em chồng đến chơi là một lần nỗi ám ảnh ập đến với con tôi. Thằng bé vốn hiếu động, hay cười bỗng trở nên sợ sệt lạ thường. Nó nép sau lưng mẹ, hai bàn tay nhỏ xíu khư khư giấu sau lưng, đôi mắt ngân ngấn nước mắt nhìn cô sợ hãi. Nhưng em chồng tôi vẫn cười vui vẻ hớn hở. Vừa cười, em chồng tôi vừa nhanh tay kéo cháu lại và cắn vào má, vào tay, để lại những vết hằn tím bầm.
Tôi đã nhẹ nhàng nhắc nhở biết bao lần. "Em đừng cắn cháu, nó đau và sợ lắm" - tôi lựa lời nói nhỏ với em chồng. Nhưng chẳng hiểu sao cả nhà chồng tôi đều biết và tôi nhận được sự phản ứng dữ dội từ cả nhà chồng.
Mẹ chồng bĩu môi: "Ô cái con này khó tính nhỉ, cô nó yêu mới cắn chứ!" . Chồng tôi thì nhăn nhó: "Sao em cứ phải nặng nề thế nhỉ? Em nó yêu cháu, quý cháu mà em đi nói như yêu em nó làm gì ác độc lắm ấy!".
Có lần, khi thấy con khóc thét vì bị cắn vào bắp chân, tôi không kìm được đã ôm con vào lòng và nói thẳng: "Em mà yêu cháu kiểu này thì thôi em ghét nó đi cũng được! Chị không cần em yêu thương con chị kiểu bạo lực thế này đâu" .
Cả nhà chồng như ong vỡ tổ. Em chồng bật khóc nức nở, chồng tôi đùng đùng nổi giận, còn mẹ chồng thì ném vèo cái chổi về phía mẹ con tôi rồi bảo tôi là "loại không biết điều" .
Những đêm đó, tôi ôm con ngủ mà lòng đầy xót xa. Tôi tự hỏi tại sao một hành động rõ ràng là bạo hành trẻ em lại được khoác lên chiếc áo "yêu thương"? Tại sao sự an toàn của một đứa trẻ lại không quan trọng bằng cái gọi là "hòa khí gia đình"?
Đằng nào thì cũng mang tiếng rồi nên tôi chẳng cả nể gì ai nữa.
Kể từ đó, tôi kiên quyết không cho em chồng tiếp xúc với con nữa. Mỗi khi cô út đến, tôi bế con vào phòng riêng và khóa cửa. Dĩ nhiên, tôi bị gán cho cái mác "ích kỷ", "khó tính", nhưng tôi không còn quan tâm. Điều duy nhất tôi nghĩ đến là sự an toàn của con mình.
Thời gian trôi qua, con tôi dần hồi phục tâm lý. Cháu không còn giật mình khóc thét mỗi khi nghe tiếng chuông cửa. Những vết bầm tím cũng không còn xuất hiện trên làn da non nớt ấy nữa.
Tất nhiên là để bảo vệ được con thì tôi cũng làm mất luôn mối quan hệ hòa hỏa với gia đình nhà chồng. Nhưng với tôi, được nhìn con lớn lên khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần đã là hạnh phúc đủ đầy. Tôi hiểu rằng, đôi khi làm mẹ phải biết trở thành "ác nhân" trong mắt người khác, chỉ để có thể là anh hùng của riêng con mình.
Gửi đến những người mẹ đang đứng trước tình huống tương tự: Hãy dũng cảm bảo vệ con bạn, bởi không ai yêu con và hiểu con bằng chính bạn. Đừng để những quan niệm cổ hủ hay sợ hãi mất lòng người khác khiến bạn bỏ qua những tổn thương mà con phải gánh chịu.
Cứ tưởng nghỉ hưu sớm là sung sướng, 2 năm sau tôi mới nhận ra mình đã quá ngây thơ
Tâm sự - 1 giờ trướcGĐXH - Nghỉ hưu sớm không phải lúc nào cũng an nhàn. Hai năm khủng hoảng sau nghỉ hưu đã giúp tôi hiểu ra điều quan trọng nhất của tuổi già.
10 'cạm bẫy' người về hưu nhất định phải tránh để cuộc sống suôn sẻ và viên mãn hơn
Tâm sự - 6 giờ trướcGĐXH - Nếu bạn đang đứng trước ngưỡng cửa nghỉ hưu, tôi muốn nói: Vội gì chứ? Buổi diễn thực sự mới chỉ bắt đầu.
'Đơn ly hôn này, ba viết như vậy được chưa?'
Tâm sự - 13 giờ trướcGĐXH - "Mày có ăn có học mày xem thử tờ đơn ly hôn này tao viết như vậy được chưa?" Đó là câu nói của ba tôi khi cầm tờ đơn ly hôn của ba mẹ đưa cho tôi xem vào một chiều nắng hè của năm cuối cấp 3.
Đám cưới không vàng, không sính lễ, mẹ chồng nghèo tặng con dâu quà không ai ngờ
Tâm sự - 13 giờ trướcBan đầu nhiều người bàn tán, nói tôi đáng thương vì đám cưới là chuyện trọng đại cả đời mà nhà trai không chuẩn bị vàng lẫn tráp. Nhưng sau đó, họ sững sờ khi biết món quà cưới mẹ chồng nghèo tặng cho tôi.
Bức xúc vì hàng xóm nhờ đón con cả tháng, đi chợ hộ không trả tiền còn chê
Tâm sự - 1 ngày trướcNgười thì nhờ đón con suốt tháng, người dặn mua giúp mớ rau, con cá nhưng chê bôi và không chịu trả tiền. Khi tôi từ chối khéo thì hàng xóm tỏ thái độ ra mặt, nói tôi “sống đừng chỉ nghĩ đến mình”.
Chồng 1m82 kiếm tiền giỏi vẫn phải nhịn vợ như 'nhịn cơm sống'
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Tôi chỉ muốn góp ý cho vợ học hỏi thêm kỹ năng trong cuộc sống để biết cách nuôi dạy con, ứng xử với cha mẹ, anh em cho trọn. Nhưng toàn phản tác dụng, lại cãi nhau khóc lóc rất mệt.
Họp lớp 25 năm, 20 người tái mặt vì hóa đơn bữa nhậu: Đi về đồng loạt rời nhóm
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Buổi họp lớp của nhóm bạn học lại trở thành bài học đắt giá về sĩ diện và ứng xử nơi bàn tiệc.
Nhiều người tưởng tôi bị con bỏ, nhưng thực tế viện dưỡng lão lại là lựa chọn tốt nhất đời tôi
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Ở tuổi 75, thay vì sống cùng con cháu như nhiều người cao tuổi khác, tôi lại chủ động chọn viện dưỡng lão làm nơi an dưỡng cuối đời.
Cầm 200 nghìn đi đám giỗ, thông gia nghèo bất ngờ khi gia chủ trả lại phong bì
Tâm sự - 2 ngày trướcMột số khách mời ở xa đến dự đám giỗ có đôi chút bất ngờ nhưng những người hàng xóm, bà con thân thiết của chủ nhà thì vui vẻ nhận lại phong bì sau khi kính lễ.
Đi xem mắt 3 lần mà lần nào tôi cũng trở về trong hụt hẫng, đàn ông thời nay sao vậy?
Tâm sự - 2 ngày trướcTôi không biết làm thế nào mới có thể tìm được người phù hợp với yêu cầu của mình.
Nhiều người tưởng tôi bị con bỏ, nhưng thực tế viện dưỡng lão lại là lựa chọn tốt nhất đời tôi
Tâm sựGĐXH - Ở tuổi 75, thay vì sống cùng con cháu như nhiều người cao tuổi khác, tôi lại chủ động chọn viện dưỡng lão làm nơi an dưỡng cuối đời.


