Hạnh phúc vì cưới được người như mơ ước
Không biết chúng tôi có quá nóng vội trước khi quyết định tiến đến hôn nhân một cách nhanh chóng như vậy không nhưng nhìn vào ánh mắt mạnh mẽ, quyết liệt và son sắt của anh tôi luôn có cảm giác yên bình và ấm áp.
Tôi 26 tuổi, cái tuổi không còn nhỏ, cũng chưa phải quá chín muồi nếu nói đến chuyện hôn nhân. Tôi là con thứ hai trong gia đình ba chị em gái, làm cán bộ công chức nhà nước, lương lộc, nhà cửa và xe cộ nói chung là đủ cả, cuộc sống không phải gặp khó khăn gì về vật chất, so với bạn bè trang lứa thì tôi có hoàn cảnh tốt hơn nhiều. Tôi cũng được nhiều người khen là xinh gái, dễ thương và cá tính. Nhìn thấy bạn bè cùng trang lứa đứa tay bồng tay bế, đứa thành gia thất, vậy mà tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện hôn nhân. Đi đâu chơi hay ăn cưới, bạn bè và người thân đều hỏi dạo này thế nào, lập gia đình chưa, sao chưa chịu lấy chồng, hay định ở vậy một mình...
Trong số những người theo đuổi tôi, có chàng suốt bốn năm đại học, có chàng một năm sau khi tôi ra trường, có chàng thầm yêu trộm nhớ nhưng lại không bao giờ bày tỏ tình cảm. Ba chàng trai đều có dáng hình to, cao và điển trai, gia đình lại khá giả, đặc biệt rất hiểu cá tính và tâm lý của tôi, không bao giờ làm tôi buồn. Tôi chưa từng nghe người nào nói đến chuyện hôn nhân và nếu tôi có khơi gợi chuyện cưới hỏi thì người nói chờ thời gian, người ỡm ờ lảng tránh.
Có người nói tôi kén cá chọn canh, suốt ngày mơ mộng xa vời nhưng tôi bỏ ngoài tai miệng lưỡi thiên hạ, xem những lời nói đó chỉ làm tôi thêm vui, thêm tự tin vì tôi có quyết định của mình. Tôi sẽ lấy một chàng trai làm chồng khi chỉ cần người đó nói một câu ngay từ lần hẹn hò đầu tiên: “Em à, chúng mình đính hôn nhé”.

Khổ nỗi thế gian rộng lớn nhưng biết tìm đâu ra một chàng trai như vậy. Chỉ vì lòng tự tin, cá tính của mình mà nhiều năm qua vẫn chờ đợi cho đến giờ vẫn chưa gặp được người tôi ngày nhớ đêm mong. Đôi khi tôi nghĩ đó chỉ là tưởng tượng, là chuyện chỉ có ở trong phim ảnh, hơi đâu mình lại dở hơi chờ đợi và tin tưởng một chuyện không thực tế trong tình yêu. Thế mà tôi vẫn tin một ngày nào đó người ấy sẽ đến, một người yêu tôi thật lòng ngay từ lần hẹn đầu tiên.
Rồi có một chàng trai dáng hình nhỏ con, không cao không gầy, tính tình điềm đạm, cá tính mạnh mẽ, gia đình trung nông lại học cùng trường với tôi, nhưng suốt bốn năm đại học chúng tôi không hề gặp nhau đến một lần. Anh hơn tôi một tuổi, học chung trường cấp ba và trên tôi một khóa, chúng tôi đều được tuyển dụng vào làm việc cùng ngày, cùng tháng, cùng năm và cùng một cơ quan. Thoạt đầu chúng tôi đối xử với nhau như những người bình thường, chẳng có gì đặc biệt. Làm việc cùng cơ quan đến nay được ba năm, tôi và anh vẫn chỉ là bạn bình thường, chính chàng trai ấy lại là một nửa của đời tôi.
Một năm trước, vào ngày cuối tuần cơ quan chúng tôi có dịp đi du lịch, anh bỗng nhiên cố ý tách chúng tôi ra khỏi đoàn và hai đứa đã có giây phút tâm sự thân mật. Trong lúc nói chuyện vui vẻ, tôi vô tình buột miệng hỏi: Anh đã có người yêu chưa? Anh chỉ nhìn tôi lắc đầu. Tôi hỏi tiếp: Tại sao anh vẫn chưa yêu? Hay anh giấu mọi người? Sao anh không dẫn người yêu ra mắt hay cùng đi du lịch? Anh cũng chỉ nhìn tôi và lại lắc đầu. Trong lúc tôi còn ngây ngô bâng quơ suy nghĩ chắc anh không muốn ai nhắc đến chuyện riêng tư, chuyện tình yêu hoặc có điều bí mật khó nói, bỗng nhiên anh bước lại gần và nhìn vào mắt tôi. Người tôi sững lại, cảm giác run run, anh nói: “Em à, làm vợ anh nhé”.
Tôi chết lặng, miệng không nói được câu nào, cứ thế nhìn anh, hai ánh mắt chạm nhau nhưng tôi không gật đầu, lặng thinh và bỏ chạy. Tôi cứ thế chạy còn anh nắm lấy tay tôi. Tôi giật mạnh tay khỏi anh, chạy về phòng nghỉ và đóng kín cửa chính, mở toang cửa sổ, lúc đó mọi người cùng phòng đã đi đâu đó và căn phòng chỉ còn một mình tôi. Anh vẫn đứng yên nơi chúng tôi trò chuyện. Tôi thả hơi thở lúc nhanh lúc chậm của mình vào không gian qua cánh cửa sổ, một cảm giác thật lạ, vừa vui sướng nhưng cũng lo lắng đủ điều, cảm giác thật khó tả. Kể từ hôm đó, chúng tôi cảm thấy ngại ngùng khi có dịp được ở gần nhau, mỗi lần đi gần nhau chúng tôi đều im lặng.
Một năm trôi qua, chúng tôi chỉ nhìn nhau chẳng nói gì. Cách đây mấy hôm, vào một ngày nghỉ lễ, cơ quan chúng tôi lại tổ chức đi du lịch, lần này là một địa điểm khác và tôi đã đồng ý đến bên anh trên một bờ biển dài, lãng mạn. Hai đứa trao nhau nụ hôn đầu đời. Giờ đây, chúng tôi quyết định làm lễ đính hôn trong vài ngày tới. Không biết tôi có nằm mơ không nhưng quả thật chuyện tình yêu của chúng tôi như một giấc mơ kỳ diệu.
Không biết chúng tôi có quá nóng vội trước khi quyết định tiến đến hôn nhân một cách nhanh chóng như vậy không nhưng nhìn vào ánh mắt mạnh mẽ, quyết liệt và son sắt của anh tôi luôn có cảm giác yên bình và ấm áp. Dù cho chúng tôi không gần gũi, không quà tặng, không có những phút giây vui vẻ hạnh phúc, chẳng hờn giận, cũng không có những lần hò hẹn như những đôi tình nhân khác, nhưng hai đứa gần như quá hiểu về nhau. Tôi tin mình và anh sẽ có những giây phút vui vẻ hạnh phúc, thậm chí là hờn giận nhau sau khi lập gia đình, hay nói một cách không giống ai là bắt đầu hò hẹn sau khi cưới.
Ngày mai, vào một ngày đẹp trời cuối năm Giáp Ngọ, tôi là người đầu tiên trong ba chị em gái lên xe hoa về nhà chồng. Tôi vẫn chưa thể tin được mọi chuyện đến nhanh với mình như thế, cảm giác khó tả từ câu nói của anh vẫn còn nguyên vẹn như hôm nào. Chúng tôi đang rất hạnh phúc và nhất định sẽ yêu thương nhau, cùng nhau đi trên con đường phía trước. Dù còn nhiều khó khăn nhưng tôi tin hai đứa sẽ hạnh phúc bên nhau mãi. Tôi nhận thấy cuộc sống này trở nên tươi đẹp hơn bao giờ hết, cũng thầm cảm ơn ông trời đã mang anh đến bên mình. Anh là chàng trai đầy bản lĩnh, điều đó biểu lộ ngay từ lần gặp đầu tiên, từ câu nói muốn lấy tôi làm vợ. Giờ đây tôi muốn nói với anh: “Anh yêu, cảm ơn anh, chúng mình mãi hạnh phúc bên nhau anh nhé”. (Phúc)
* Bạn có tâm sự cần gỡ rối, muốn được mọi người chia sẻ? Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email toasoan@giadinh.net.vn để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.
Theo VnExpress

Hàng xóm cấm tôi xây nhà cao vì sợ che hết nắng ở ban công nhà họ
Tâm sự - 4 phút trướcHàng xóm sát vách tuyên bố không cho phép tôi xây nhà 5 tầng vì nhà họ chỉ có 4 tầng, sợ ban công bị che hết nắng; họ hung hãn quấy phá suốt quá trình xây dựng.

Tôi thoát khỏi nỗi oan tày trời nhờ mẹ chồng không biết nhà lắp camera
Tâm sự - 12 giờ trướcNếu không phải nhà có lắp camera và mẹ chồng không hề biết điều đó, tôi chắc chắn đã vướng phải nỗi oan tày trời, không thể xóa bỏ sự nghi ngờ của chồng.

Đi khám thai cùng mẹ chồng, tôi bất ngờ phát hiện bí mật mà bà đang cố giấu
Tâm sự - 13 giờ trướcGĐXH - Mẹ chồng tha thiết muốn tôi giữ bí mật với bố chồng và chồng tôi. Nói đến lúc thích hợp, tự bà sẽ nói.

Phải lòng người cùng công ty, tôi không muốn ngoại tình nhưng cũng không đủ can đảm để ly hôn
Tâm sự - 17 giờ trướcGĐXH - Tôi không muốn ngoại tình, dù chỉ là ngoại tình tư tưởng. Nhưng tôi cũng không đủ can đảm để kiên quyết ly hôn.

Đám cưới em trai, tôi tủi thân nghĩ đến mình
Tâm sự - 18 giờ trướcNgày cưới em trai, bố mẹ sắm sửa đủ thứ, cái gì cũng là đồ đắt nhất, đẹp nhất. Còn ngày cưới tôi, bố chuẩn bị mọi thứ sơ sài, qua loa hết mức bởi suy nghĩ con gái lấy chồng là con nhà người ta.

Ôm đứa con 7 tháng tuổi, tôi cay đắng với cuộc hôn nhân 8 năm của mình
Tâm sự - 21 giờ trướcGĐXH - Cảm giác của tôi lúc đó thật trống rỗng và đáng sợ. Tôi không hiểu, thực sự không hiểu tại sao anh có thể đối xử như thế với tôi và hai đứa con.

Hàng xóm bên trái cấm sửa nhà ban ngày, hàng xóm bên phải cấm làm ban đêm
Tâm sự - 23 giờ trướcPhần sửa chữa của căn hộ tôi ở không lớn nhưng gần 3 tháng mới xong vì hàng xóm sát vách người không cho thi công buổi tối, người không chấp nhận cho làm ban ngày.

Phải đi làm thứ 7 bất chợt, tôi nhờ mẹ chồng trông con hộ, trước mặt bà tỏ ra đồng ý nhưng sau lưng nói tôi bịa chuyện đi làm để bỏ bê con cái
Tâm sự - 1 ngày trướcSống để vừa lòng hết tất cả mọi người thì khó lắm nhưng ngay cả khi làm được thì liệu rằng cái cuộc sống ấy có đáng để sống hay không?

Nhờ mẹ chồng trông cháu dịp nghỉ hè, tôi nghẹn đắng với câu trả lời của bà
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Nghe những lời của mẹ chồng, lòng tôi quặn thắt, chồng ngồi bên cạnh im lặng không nói gì.

Mới thất nghiệp nửa tháng, mẹ chồng đã "phủ đầu" mỗi ngày đến mức tôi muốn "bật" mà không "bật" được
Tâm sự - 1 ngày trướcTôi lặng thinh, cố nuốt miếng cơm nghẹn đắng. Lúc ấy, tôi chợt nhớ đến mẹ mình.

Bố mẹ vợ vừa qua đời, tôi cay đắng với ý định của chồng liên quan đến em vợ
Tâm sựGĐXH - Tôi từng nghĩ chúng tôi là một gia đình, khó khăn, hoạn nạn phải sẻ chia cùng nhau. Thế nhưng, có lẽ, tôi chưa hiểu hết về người chồng đầu ấp tay gối của mình.