Nhà trai vô trách nhiệm, đòi xét nghiệm ADN khiến tôi nghẹn đắng
Tôi uất ức đến tột cùng khi nghe bố mẹ bạn trai nói: "Phải chuẩn là máu mủ nhà tôi, nhà tôi mới nhận".
Tôi năm nay 20 tuổi, đang là sinh viên đại học năm thứ hai.
Tôi và Tùng cùng quê, yêu nhau được một năm thì chia tay. Sau đó, tôi phát hiện mình lỡ dính bầu ba tháng.
Bối rối quá, tôi liền gọi điện ngay cho người yêu cũ để báo tin và bàn xem nên xử trí thế nào. Dù đã "đường ai nấy đi", nói thật, tôi vẫn có chút hy vọng vào anh ấy.
Sau phản ứng bất ngờ, đáp lại tôi, Tùng bảo: "Tùy em quyết định, nếu em không muốn giữ thì anh sẽ chi tiền và đưa em đi giải quyết. Còn nếu em muốn giữ đứa bé thì anh sẽ chịu trách nhiệm".
Nghe đến đây tôi mừng thầm, nghĩ đúng là trước đây mình chọn không sai người. Nhưng tôi đã nhầm.
"Anh nói là chịu trách nhiệm, em thích thì cứ đẻ đi. Nhưng không có chuyện cưới xin gì đâu nhớ, anh hết tình cảm với em rồi", anh ấy tiếp lời.
Tay tôi run run, nước mắt cứ thế chảy xuống. Tôi đột nhiên cảm thấy rất cáu giận, liền dập máy ngay.
Không biết nên làm thế nào, tôi quyết định về quê nói thật với bố mẹ. Biết tin, bố mẹ tôi như ngã quỵ, tra hỏi bằng được xem đây có phải là "sản phẩm" của Tùng không?
Ban đầu thấy tôi chỉ nói mang bầu ba tháng, nhất quyết không khai tên bố đứa bé, mẹ tôi nổi giận đùng đùng, tát tôi hai cái. Bố tôi phải kéo mẹ ra góc nhà để mẹ bình tĩnh lại. Mãi sau đó, tôi mới dám mở lời:
- Vâng, đúng là con của Tùng ạ. Nhưng bọn con chia tay rồi.
- Cái gì? Chia tay thì làm sao, giờ đứa con này tính sao? Nó biết chưa?
- Anh ấy bảo sẽ chịu trách nhiệm nhưng không cưới ạ. Bọn con hết yêu rồi, cưới xin chỉ làm khổ nhau thêm thôi.
Nhà tôi và Tùng ở quê cách nhau không xa. Nghe thấy tôi nói vậy, dường như không thể chấp nhận được, bố mẹ tôi ngay lập tức kéo tôi sang nhà anh ấy nói cho ra lẽ.
Lúc hai bên phụ huynh gặp nhau, tôi run lắm. Tôi vừa cảm thấy xấu hổ, vừa lo lắng không biết mình nên làm gì.
Trong khi bố mẹ tôi bắt bằng được gia đình Tùng phải chịu trách nhiệm thì phía bên kia sau khi hết bàng hoàng, chỉ trả lời: "Anh chị cứ bình tĩnh, đâu còn có đó, phải để xem các cháu muốn như nào".
Một tuần sau, hai gia đình lại gặp mặt, có đầy đủ bố mẹ, tôi và Tùng. Sau thời gian suy nghĩ và bàn tính, phía nhà trai phản hồi rằng, khi tôi đẻ con ra, nếu đúng là cháu nhà họ, họ sẽ có trách nhiệm nuôi đứa bé. Nhưng trước đó, em bé cần được đi xét nghiệm ADN.
"Phải chuẩn là máu mủ nhà tôi, nhà tôi mới nhận", bố mẹ Tùng nói như thế đấy.
Tôi nghe câu này thấy sao mà khốn nạn quá, uất ức không để đâu cho hết.
Bố mẹ tôi thấy vậy liên tục lớn tiếng: "Nếu không cưới xin đàng hoàng thì không sinh đẻ gì hết. Lúc con tôi mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày ai chăm? Nhà anh chị khôn vừa thôi, không muốn mất gì mà vẫn có được cháu à?
Danh dự, mặt mũi con gái tôi và cả nhà tôi để đâu? Nó mới 20 tuổi không chồng mà chửa à? Rồi còn lỡ dở học hành, tương lai sau này của con gái tôi biết tính sao? Muốn lấy cháu mà không lấy dâu à, đừng có mơ".
Khi tình hình hai bên gia đình rất căng thẳng, đột nhiên Tùng chen vào một câu khiến tôi phải ngay lập tức cho anh ta một phát tát: "Chắc gì đây đã là con của cháu ạ?".
Bạn trai cũ của tôi từ bao giờ lại trở thành một tên đểu cáng, mất nhân tính như thế này? Anh ta còn nhai đi nhai lại chuyện đã hết yêu tôi và chắc chắn không bao giờ đồng ý tổ chức đám cưới.
Thật sự đến lúc này, tôi chẳng cần gì hết, chẳng thiết tha gì hết. Nói thẳng ra từ lúc biết tin tôi mang bầu, Tùng chẳng mấy khi hỏi han xem sức khỏe của tôi và con như thế nào.
Anh ta cũng chưa từng mua được hộp sữa hay túi hoa quả nào cho tôi. Chỉ có đúng một lần, anh ta chuyển khoản cho tôi 500.000 đồng để tôi tự đi siêu âm, chứ cũng không thèm đưa tôi đi.
Thậm chí, Tùng bây giờ còn chặn Facebook và số điện thoại của tôi. Thấy bạn bè tôi bảo, anh ta vẫn thường xuyên đăng ảnh vui vẻ lên mạng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trong khi tôi đau khổ, bế tắc thế này thì người làm cho tôi mang bầu lại nhởn nhơ như không.
Tôi mới là sinh viên năm hai thôi, rồi đời tôi sẽ đi về đâu? Tôi rất sợ hai nhà cứ to tiếng thế này rồi cả làng, cả xóm đều biết chuyện mất. Như thế chắc tôi rồi bố mẹ tôi không sống nổi.
Thông gia nghèo đi chăm con gái đẻ, nhận cái kết ê chề vì một câu ‘lỡ miệng’
Tâm sự - 7 phút trướcNhìn mẹ đội chiếc nón mê ra về giữa trời trưa nắng gắt, tôi đau thắt lòng. Kể từ ngày đó, tôi không thể lấy lại sự thân thiết với bố mẹ chồng như lúc xưa.
Cứ tưởng nghỉ hưu sớm là sung sướng, 2 năm sau tôi mới nhận ra mình đã quá ngây thơ
Tâm sự - 12 giờ trướcGĐXH - Nghỉ hưu sớm không phải lúc nào cũng an nhàn. Hai năm khủng hoảng sau nghỉ hưu đã giúp tôi hiểu ra điều quan trọng nhất của tuổi già.
10 'cạm bẫy' người về hưu nhất định phải tránh để cuộc sống suôn sẻ và viên mãn hơn
Tâm sự - 16 giờ trướcGĐXH - Nếu bạn đang đứng trước ngưỡng cửa nghỉ hưu, tôi muốn nói: Vội gì chứ? Buổi diễn thực sự mới chỉ bắt đầu.
'Đơn ly hôn này, ba viết như vậy được chưa?'
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - "Mày có ăn có học mày xem thử tờ đơn ly hôn này tao viết như vậy được chưa?" Đó là câu nói của ba tôi khi cầm tờ đơn ly hôn của ba mẹ đưa cho tôi xem vào một chiều nắng hè của năm cuối cấp 3.
Đám cưới không vàng, không sính lễ, mẹ chồng nghèo tặng con dâu quà không ai ngờ
Tâm sự - 1 ngày trướcBan đầu nhiều người bàn tán, nói tôi đáng thương vì đám cưới là chuyện trọng đại cả đời mà nhà trai không chuẩn bị vàng lẫn tráp. Nhưng sau đó, họ sững sờ khi biết món quà cưới mẹ chồng nghèo tặng cho tôi.
Bức xúc vì hàng xóm nhờ đón con cả tháng, đi chợ hộ không trả tiền còn chê
Tâm sự - 1 ngày trướcNgười thì nhờ đón con suốt tháng, người dặn mua giúp mớ rau, con cá nhưng chê bôi và không chịu trả tiền. Khi tôi từ chối khéo thì hàng xóm tỏ thái độ ra mặt, nói tôi “sống đừng chỉ nghĩ đến mình”.
Chồng 1m82 kiếm tiền giỏi vẫn phải nhịn vợ như 'nhịn cơm sống'
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Tôi chỉ muốn góp ý cho vợ học hỏi thêm kỹ năng trong cuộc sống để biết cách nuôi dạy con, ứng xử với cha mẹ, anh em cho trọn. Nhưng toàn phản tác dụng, lại cãi nhau khóc lóc rất mệt.
Họp lớp 25 năm, 20 người tái mặt vì hóa đơn bữa nhậu: Đi về đồng loạt rời nhóm
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Buổi họp lớp của nhóm bạn học lại trở thành bài học đắt giá về sĩ diện và ứng xử nơi bàn tiệc.
Nhiều người tưởng tôi bị con bỏ, nhưng thực tế viện dưỡng lão lại là lựa chọn tốt nhất đời tôi
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Ở tuổi 75, thay vì sống cùng con cháu như nhiều người cao tuổi khác, tôi lại chủ động chọn viện dưỡng lão làm nơi an dưỡng cuối đời.
Cầm 200 nghìn đi đám giỗ, thông gia nghèo bất ngờ khi gia chủ trả lại phong bì
Tâm sự - 2 ngày trướcMột số khách mời ở xa đến dự đám giỗ có đôi chút bất ngờ nhưng những người hàng xóm, bà con thân thiết của chủ nhà thì vui vẻ nhận lại phong bì sau khi kính lễ.
Nhiều người tưởng tôi bị con bỏ, nhưng thực tế viện dưỡng lão lại là lựa chọn tốt nhất đời tôi
Tâm sựGĐXH - Ở tuổi 75, thay vì sống cùng con cháu như nhiều người cao tuổi khác, tôi lại chủ động chọn viện dưỡng lão làm nơi an dưỡng cuối đời.