Hà Nội
23°C / 22-25°C

Phần đời còn lại tôi sẽ phải trả giá đắt cho việc phản bội chồng

Thứ ba, 08:41 19/01/2016 | Tâm sự

18 năm bên nhau, giờ đây một mình tôi ở trong căn nhà chính chúng tôi đã xây nên, tôi thấy mình như muốn chết lần nữa.

Viết bài này chắc chắn sẽ có nhiều người trách móc nhưng thật lòng tôi không biết chia sẻ cùng ai, chỉ muốn viết lên cho vơi đi tâm trạng của mình, cái giá mà tôi đã trả cho sai lầm cuộc đời. Tôi 38 tuổi, có hai cô con gái, bản thân làm trong bệnh viện ở huyện nhà. Chồng làm xây dựng, ở thành phố gần nhà. Chúng tôi quen nhau 9 năm trước khi về chung nhà, sau cưới tính đến hiện tại đã 11 năm. Anh rất thương vợ con, chịu khó và sống rất tình cảm. Tôi đã có cuộc hôn nhân hạnh phúc cho đến ngày chính mình phá vỡ nó cách đây gần 2 năm.

Hai năm trước tôi về nhà mẹ để đám ông bà, gặp lại người đó. Trước đây anh là con trai của giáo viên mà tôi học kèm, hơn tôi 2 tuổi. Nhà anh và nhà tôi ở gần nhau, anh từng theo đuổi khi tôi còn học kèm ở nhà anh. Nhưng lúc đó vì lo học, lại sợ nên tôi không dám nhận lời dù có cảm tình. Hôm đó gặp lại, anh vừa ở nước ngoài về sang thăm nhà tôi. Anh định cư nước ngoài đã 6 năm nay. Ban đầu chúng tôi chỉ trò chuyện, xin số điện thoại nhau để cà phê, đi ăn, không nghĩ bi kịch sẽ đến từ đây. Anh bảo đã ly hôn vợ, lần này anh về để chuẩn bị về quê hương sinh sống. Chúng tôi gặp nhau nhiều hơn, lúc nghỉ trưa, khi thì tối. Chuyện sai trái đã đến với tôi khi gặp lại anh sau hơn một tháng, chồng có dự án nên ít ở nhà, vì thế chúng tôi lại có cơ hội gần gũi. Đến giờ tôi vẫn ân hận và đau xót khi nghĩ đến việc đó dù gần 2 năm trôi qua.

Được hơn 2 tháng thì chồng tôi biết chuyện, anh bắt quả tang khi tôi đang trong nhà nghỉ. Tôi tưởng anh sẽ giết hai chúng tôi nhưng anh làm điều ngược lại, mặc quần áo cho tôi và hỏi người đó rằng có yêu tôi không. Hóa ra tôi như con ngốc bị người đó lừa dối, hóa ra anh ta vẫn còn vợ con ở nước ngoài, về lần này là đưa ba mẹ sang. Tôi lần nữa chết lặng vì sự ngu ngốc của mình, chết vì phản bội lại chồng để ngủ với gã đàn ông không ra gì. Đắng cay, nhục nhã!

Chồng bắt hắn quỳ dưới chân anh và xin lỗi, thề không làm phiền và gặp tôi nữa. Phần tôi anh không nói gì, chỉ bảo về nhà. Thời gian sau đó đến giờ với tôi thật đắng cay và đau khổ nhất, tôi biết nó sẽ kéo dài đến tận cuối đời. Anh không mắng chửi, nhục mạ, đánh đập tôi mà trở nên im lặng, vẫn chơi đùa với các con nhưng không còn nằm chung với tôi nữa. Một tháng sau anh đưa tờ đơn ly hôn đã ký. Tôi năm nỉ anh cho cơ hội làm lại nhưng anh là người quyết đoán, không chấp nhận điều đó.

Ngày ra đi, anh bỏ lại tất cả sau lưng, trừ hai cô con gái, kèm thêm tờ giấy nhắn nhủ. Giờ tôi vẫn giữ nó, minh chứng cho sự tan vỡ của gia đình mình. Đêm đó tôi đã tìm đến cái chết nhưng vẫn không thành công. Dường như ông trời muốn tôi phải chịu cảnh đau khổ này như cái giá phải trả. Tôi nhớ con và anh đến điên dại, kiệt sức. Ba mẹ đã đưa tôi vào bệnh viện, mở mắt dậy tôi thấy anh và con. Lần đầu tiên sau khi anh đi tôi mới gặp lại, các con tôi cũng ở đó. Tôi nhớ chúng nó, thèm cái gia đình mà mình đã đánh mất. Sau lần đó anh đều đặn đưa con về nhà vào cuối tuần hơn nhưng cô con gái đầu của tôi dường như biết được điều gì, nó không muốn ở bên tôi mà chỉ ở bên anh.

Cách đây không lâu tôi chở con ra thành phố để đi học. Tôi đến chung cư mà anh đã mua để có chỗ cho các con học tập, mọi thứ đều đơn giản nhưng tôi lại thèm khát nó, muốn có gia đình, thèm được anh nấu ăn mỗi cuối tuần, muốn được xem bóng đá cùng anh, được anh ôm. Tôi giật mình khi con gái bảo ba nó làm ở tiệm bánh khuya mới về. Tôi ngạc nhiên vì anh là kỹ sư xây dựng, sao lại ở tiệm bánh.

Tôi gặp anh ở đó, người đàn ông đã sống cùng tôi suốt 18 năm, đang bán bánh mỳ cho tiệm. Tôi nuốt nước mắt và tự hỏi điều gì đã làm anh thế này. Anh thấy tôi khi nhìn thấy con, bảo muốn kiếm thêm thu nhập để tiết kiệm cho hai con vì chi phí ở thành phố khá tốn kém. Tôi thương anh bao nhiêu thì tự trách mình bấy nhiêu. Anh vẫn như vậy, vẫn từ tốn và chịu khó. Anh đốt điếu thuốc mà lòng tôi như tan chảy vì trước đây anh không có điều này.

Tôi ra về mà lòng ngây dại, vô hồn. Anh chạy theo trao cho tôi ít bánh mỳ và bảo mọi chuyện đã đi qua, tôi nên giữ sức khỏe. Anh còn đùa ngày xưa sinh viên hai đứa thiếu ăn đã gặm chung bánh mỳ cho qua cơn đói. Tôi tự sỉ vả mình và rời xa cửa hàng mà anh vẫn đứng đó. Làm sao tôi dám nghĩ sẽ cho anh hạnh phúc như trước đây từng nói. Làm sao dám nghĩ tới những câu chuyện thiếu thốn từ khi hai đứa học và lập nghiệp chứ. Dù biết anh vẫn thương tôi lắm, bởi chúng tôi là tình đầu của nhau kia mà. 18 năm bên nhau, giờ đây một mình tôi ở trong căn nhà chính chúng tôi đã xây nên, tôi thấy mình như muốn chết lần nữa.

Theo Thu Hà/VnExpress

Bình luận
Xem thêm bình luận
Ý kiến của bạn
Bức xúc vì hàng xóm nhờ đón con cả tháng, đi chợ hộ không trả tiền còn chê

Bức xúc vì hàng xóm nhờ đón con cả tháng, đi chợ hộ không trả tiền còn chê

Tâm sự - 14 giờ trước

Người thì nhờ đón con suốt tháng, người dặn mua giúp mớ rau, con cá nhưng chê bôi và không chịu trả tiền. Khi tôi từ chối khéo thì hàng xóm tỏ thái độ ra mặt, nói tôi “sống đừng chỉ nghĩ đến mình”.

Chồng 1m82 kiếm tiền giỏi vẫn phải nhịn vợ như 'nhịn cơm sống'

Chồng 1m82 kiếm tiền giỏi vẫn phải nhịn vợ như 'nhịn cơm sống'

Tâm sự - 15 giờ trước

GĐXH - Tôi chỉ muốn góp ý cho vợ học hỏi thêm kỹ năng trong cuộc sống để biết cách nuôi dạy con, ứng xử với cha mẹ, anh em cho trọn. Nhưng toàn phản tác dụng, lại cãi nhau khóc lóc rất mệt.

Họp lớp 25 năm, 20 người tái mặt vì hóa đơn bữa nhậu: Đi về đồng loạt rời nhóm

Họp lớp 25 năm, 20 người tái mặt vì hóa đơn bữa nhậu: Đi về đồng loạt rời nhóm

Tâm sự - 1 ngày trước

GĐXH - Buổi họp lớp của nhóm bạn học lại trở thành bài học đắt giá về sĩ diện và ứng xử nơi bàn tiệc.

Nhiều người tưởng tôi bị con bỏ, nhưng thực tế viện dưỡng lão lại là lựa chọn tốt nhất đời tôi

Nhiều người tưởng tôi bị con bỏ, nhưng thực tế viện dưỡng lão lại là lựa chọn tốt nhất đời tôi

Tâm sự - 1 ngày trước

GĐXH - Ở tuổi 75, thay vì sống cùng con cháu như nhiều người cao tuổi khác, tôi lại chủ động chọn viện dưỡng lão làm nơi an dưỡng cuối đời.

Cầm 200 nghìn đi đám giỗ, thông gia nghèo bất ngờ khi gia chủ trả lại phong bì

Cầm 200 nghìn đi đám giỗ, thông gia nghèo bất ngờ khi gia chủ trả lại phong bì

Tâm sự - 1 ngày trước

Một số khách mời ở xa đến dự đám giỗ có đôi chút bất ngờ nhưng những người hàng xóm, bà con thân thiết của chủ nhà thì vui vẻ nhận lại phong bì sau khi kính lễ.

Đi xem mắt 3 lần mà lần nào tôi cũng trở về trong hụt hẫng, đàn ông thời nay sao vậy?

Đi xem mắt 3 lần mà lần nào tôi cũng trở về trong hụt hẫng, đàn ông thời nay sao vậy?

Tâm sự - 2 ngày trước

Tôi không biết làm thế nào mới có thể tìm được người phù hợp với yêu cầu của mình.

Cùng mức lương gần 20 triệu/tháng nhưng vợ chẳng giữ được đồng nào còn chồng thì vẫn nguyên xi: Mâu thuẫn bùng nổ

Cùng mức lương gần 20 triệu/tháng nhưng vợ chẳng giữ được đồng nào còn chồng thì vẫn nguyên xi: Mâu thuẫn bùng nổ

Tâm sự - 2 ngày trước

Vậy mới thấy, việc minh bạch tài chính trong gia đình là điều rất quan trọng và thể hiện sự tin tưởng, chia sẻ với nhau.

Mẹ đi lấy chồng, bố tôi nói 1 câu khiến cả hội trường bật khóc

Mẹ đi lấy chồng, bố tôi nói 1 câu khiến cả hội trường bật khóc

Tâm sự - 2 ngày trước

GĐXH - "Cả một đời này tôi nợ cô ấy hai chữ hạnh phúc. Tôi hi vọng cả quãng đường còn lại của cô ấy sẽ toàn là tiếng cười khi ở bên anh" - bố nói tại hôn lễ của mẹ tôi.

Tôi đang phải 'trả nghiệp' vì bỏ người yêu trong lúc nhập viện cấp cứu?

Tôi đang phải 'trả nghiệp' vì bỏ người yêu trong lúc nhập viện cấp cứu?

Tâm sự - 2 ngày trước

GĐXH - Anh thức khuya dậy sớm, làm 2-3 công việc để cố gắng lo cho tương lai hai đứa. Đến lúc anh ngã quỵ, phải nhập viện cấp cứu vì suy thận, tôi đã bỏ lại anh tự xoay xở với bệnh tật.

Trót khoe chồng là giám đốc, cô gái 'khốn khổ' với đồng nghiệp

Trót khoe chồng là giám đốc, cô gái 'khốn khổ' với đồng nghiệp

Tâm sự - 2 ngày trước

Một lần, khi đồng nghiệp hỏi thăm, tôi buột miệng kể, chồng mình là giám đốc công ty bất động sản và hai vợ chồng đang chờ năm đẹp để sinh con. Tôi không ngờ thông tin này lại khiến cuộc sống công sở của mình trở nên "khốn khổ".

Top