Chưa 1 lần được gặp mẹ, tôi luôn trách thầm bố: 20 năm sau biết được sự thật, tôi xin lỗi bố trong nước mắt
Cô gái Trung Quốc luôn tò mò về người mẹ của mình, mãi đến 20 năm sau mới biết được sự thật.
*Dưới đây là bài chia sẻ của tác giả Giả Ngọc Văn, được đăng trên trang Toutiao (Trung Quốc).
Tuổi thơ không có mẹ
Tôi sinh ra ở một ngôi làng miền núi xa xôi thuộc tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc. Cha tôi là một nông dân nghèo, còn mẹ tôi là ai tôi cũng chẳng biết. Bởi từ khi cất tiếng khóc chào đời, tôi có ông bà, có bố và cô chú yêu thương chăm sóc, chỉ có mẹ là chẳng thấy đâu.
Bố tôi bị tật ở chân sau một lần vô tình ngã xuống sườn đồi. Tai nạn này khiến ông không thể đi lại bình thường như trước mà phải có sự hỗ trợ của chiếc nạng. Mỗi lần tôi dìu bố đi đâu đó, mọi người trong làng lại hướng mắt về chúng tôi và bàn tán điều gì đó. Điều này làm cho tôi rất khó chịu. Thế nhưng bản thân tôi cũng chẳng biết mình nên làm gì để xóa tan nỗi muộn phiền đó.
Ngày bé mỗi khi tan học, nhìn bạn bè được mẹ tới đón, tôi cũng thèm thuồng cái khoảnh khắc hạnh phúc đó. Mong ước được gặp mẹ khiến sự tò mò của tôi về người phụ nữ đã sinh ra mình càng mạnh mẽ. Đã nhiều lần, tôi lấy dũng khí để hỏi bố tôi rằng: “Mẹ con đâu hả bố? Tại sao con chưa bao giờ nhìn thấy mẹ?"

Thế nhưng lần nào cũng thế, đáp lại ánh mắt háo hức chờ đợi câu trả lời của tôi là một câu nói “đánh trống lảng” của bố, như “con làm xong bài chưa” hay “bố sang nhà ông X có chút việc nhé”...
Dần dần, tôi cũng quên mất đi cái câu hỏi khiến tôi phải tìm đáp án suốt cả tuổi thơ của mình.
Lớn lên một chút, tôi luôn bị các bạn cùng lớp bắt nạt ở trường. Chúng rượt đuổi và gọi tôi là “đứa con hoang” vì tôi không có mẹ.
Mỗi lần như thế, tôi lại chạy về nhà và òa khóc trong vòng tay của bố. Những lúc đó, bố luôn an ủi và dặn tôi phải mạnh mẽ, không nên để tâm tới lời của người khác nói.
Dẫu vậy, ông cũng không vì tôi khóc lóc mà tiết lộ mẹ tôi là ai, ở đâu và làm gì. Điều này khiến tôi rất ấm ức và nhiều lần trách thầm bố.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi không học đại học mà đi làm ở thị trấn để kiếm tiền phụ giúp gia đình. Tại đây, tôi có quen một người đồng nghiệp tên là Tiểu Lỗi.
Chị ấy hơn tôi hơn 5 tuổi và là một phụ nữ đã có gia đình. Sau 1 năm làm việc cùng nhau, chúng tôi trở nên thân thiết và dễ dàng chia sẻ với nhau nhiều thứ.
Cũng từ những lần trò chuyện này, tôi mới biết được hoàn cảnh của Tiểu Lỗi cũng giống mình, chưa từng một lần được gặp mẹ.
Hóa ra sau khi Tiểu Lỗi được sinh ra, mẹ của chị ấy đã bỏ đi nơi khác. Kể về câu chuyện của mình, Tiểu Lỗi kết luận: “Thực ra bố của chị từng rượu chè, cờ bạc nên mới khiến cuộc hôn nhân của cả hai đi vào ngõ cụt, không thể cứu vãn”.
Nghe Tiểu Lỗi kể chuyện, tôi lập tức liên hệ tới câu chuyện của mình rồi bắt đầu hoài nghi về bố.
Cứ thế, những thắc mắc trong lòng tôi ngày càng nhiều và không thể giải tỏa. Nhân dịp nghỉ lễ sau đó, tôi đã về nhà và đem những thắc mắc này ra hỏi bố.
Tuy nhiên, bố tôi vẫn không trả lời mà chống nạng rời đi chỗ khác. Lúc đó, cả thế giới trong tôi như sụp đổ, ngay cả khi tôi đã lớn, bố vẫn nhất quyết giữ kín những bí mật về người mẹ của tôi. Điều này khiến tôi càng giận ông hơn và “lười” về quê thăm nhà.
Bí mật của bố
Sau khi quay trở lại nhà máy làm việc, tôi kể chuyện này cho Tiểu Lỗi nghe. Chị ấy khuyên tôi muốn biết bí mật của gia đình thì nên về quê hỏi thăm người thân hoặc hàng xóm.
Sau một thời gian đắn đo suy nghĩ, tôi cũng quyết định đến gặp người họ hàng xa là dì Tuệ Lan để đi tìm lời giải cho những thắc mắc của mình.
Cuộc trò chuyện với dì khiến tôi vỡ lẽ ra nhiều chuyện. Trước khi tôi rời đi, dì Tuệ Lan còn dặn tôi phải đối xử tốt với bố và đừng làm ông ấy buồn. Rời khỏi nhà dì, tôi lập tức bắt xe về quê. Khi thấy bố đang khó nhọc di chuyển trong nhà với cái nạng trong tay, tôi đã chạy lại, ôm chầm lấy bố rồi khóc lóc và nói lời xin lỗi.
Dì Tuệ Lâm kể với tôi rằng sau tai nạn bị thương ở chân ngày còn trẻ, bố tôi đã từ bỏ ý định lập gia đình. Năm 27 tuổi, ông nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé bị bỏ rơi trong đám cỏ dại trước cửa nhà nên liền bế nó về nuôi. Đứa bé đó chính là tôi.

Những năm tháng sau đó, bố vẫn không ngừng tìm thông tin về bố mẹ đẻ của tôi. Không những thế, vì sợ con gái chịu thiệt thòi khi sống trong gia đình nghèo khó, ông cũng đã liên hệ một số gia đình khá giả ở trong vùng nhận nuôi tôi.
Thế nhưng khi biết tôi là con gái, những gia đình đó đã lập tức từ chối. Cứ thế, người bố không lành lặn của tôi không quản khó khăn, làm mọi công việc để có tiền nuôi lớn tôi suốt 20 năm qua.
Ông cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn vì muốn toàn tâm toàn ý lo cho tôi đến khi tôi yên bề gia thất.
Sau khi biết được sự thật này, tôi không thể kiểm soát được những giọt nước mắt của mình. Bản thân tôi cũng chưa bao giờ tưởng tượng được bố đã vì tôi mà hy sinh nhiều như vậy.
Càng nghĩ, tôi lại càng cảm thấy có lỗi khi đã nghi ngờ và trách nhầm bố. Cùng với những lời xin lỗi dẫu muộn màng, thời khắc thiêng liêng đó, tôi đã tự hứa với lòng rằng sẽ cố gắng làm việc hết mình để cho bố một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Bởi dù không cùng dòng máu, bố cũng đã dành cả thanh xuân để nuôi nấng tôi nên người, vậy khi đã trưởng thành, tôi cũng muốn cố gắng để bù đắp tuổi trẻ không trọn vẹn và lo liệu cho tuổi già của bố mình.
Bài học rút ra từ buổi họp lớp kỷ niệm 48 năm: Sau 60 tuổi, tốt nhất là nên tránh!
Gia đình - 30 phút trướcGĐXH - Sau tuổi 60, tốt nhất là nên tránh tham dự các buổi họp lớp. Những tình bạn được gọi là như vậy tốt nhất nên giữ trong trái tim và những kỷ niệm đáng trân trọng.
4 sai lầm người nghỉ hưu cần tránh để không phải hối hận tuổi xế chiều
Gia đình - 7 giờ trướcGĐXH - Có những sai lầm tưởng như nhỏ, nhưng khi lặp lại trong thời gian dài, lại trở thành “vết nứt” khiến tuổi già trở nên chông chênh.
Bà mẹ “bóc phốt” con gái trong ngày sinh nhật, dân mạng trách ngược: Chị mới là người cần thay đổi!
Gia đình - 7 giờ trướcĐỉnh điểm là chuyện trong ngày sinh nhật.
Tưởng về quê nghỉ hưu an nhàn, 7 tháng sau vợ chồng tôi phải lặng lẽ rời làng
Gia đình - 9 giờ trướcGĐXH - Vợ chồng tôi từng tin rằng, những năm tháng nghỉ hưu ở quê sẽ là quãng đời bình yên và hạnh phúc nhất. Thế nhưng, thực tế lại hoàn toàn khác với những viễn cảnh đẹp đẽ mà chúng tôi đã vẽ ra.
Top cung hoàng đạo tốt bụng nhất: Càng ở gần càng thấy ấm áp
Gia đình - 9 giờ trướcGĐXH - Trong 12 cung hoàng đạo, có những người sinh ra đã mang trong mình sự tử tế rất tự nhiên. Họ không cần phô trương hay nói lời hoa mỹ mà chỉ lặng lẽ quan tâm người khác.
4 con giáp may mắn nhất bước vào thời kỳ hoàng kim, tài lộc hanh thông, gia đình hạnh phúc
Gia đình - 10 giờ trướcGĐXH - Vận thế như sóng trào, phúc khí tựa núi lửa bùng nổ. Khám phá 4 con giáp may mắn nhất sắp bước vào kỷ nguyên hoàng kim, tài lộc hanh thông, cả đời viên mãn.
Giá ngày xưa tôi đừng khoe khoang điều này thì giờ con trai không phải xấu hổ với họ hàng: Ngẫm lại thấy mình dại quá!
Gia đình - 12 giờ trướcGiờ đây, nhìn con lủi thủi trong chính căn nhà của mình mỗi dịp Lễ Tết, tôi mới hối hận.
Lấy vợ trẻ con, tôi như được làm thêm nghề bảo mẫu khi về nhà
Chuyện vợ chồng - 13 giờ trướcCưới nhau về được hai năm, tôi dần nhận ra mình không chỉ đóng vai trò là chồng, mà còn kiêm luôn chức vụ: bảo mẫu, trọng tài, thợ sửa đồ chơi và chuyên gia tâm lý bất đắc dĩ.
4 kiểu cha mẹ dù tài sản kếch xù, về già vẫn khiến con cái sợ hãi khi sống chung
Gia đình - 21 giờ trướcGĐXH - Trong suy nghĩ của nhiều người, tiền bạc là “tấm bảo hiểm” cho tuổi già. Có của ăn của để, có nhà cửa, có tài sản, cha mẹ sẽ không lo thiếu thốn và con cái cũng chẳng phải áp lực. Nhưng thực tế lại cho thấy một nghịch lý cay đắng: Không ít gia đình giàu có, thậm chí rất giàu, nhưng khi cha mẹ về già, chính con cái lại sợ sống chung, né tránh ở gần, chỉ dám thăm nom cho tròn bổn phận.
Cho bố mẹ vay tiền mua nhà cho em trai, tôi nhận bài học cay đắng: Hóa ra tiền con gái đưa là nghĩa vụ
Gia đình - 1 ngày trướcGĐXH - Cú sốc tinh thần lớn khiến cô nhận ra, trong mắt bố mẹ, sự hy sinh của con gái đôi khi chỉ được xem là điều đương nhiên.
Muốn gia đình bình yên, đừng bỏ qua điều quan trọng này
Gia đìnhGĐXH - Gia đình chỉ thực sự là nơi để trở về khi mỗi người được tôn trọng và có không gian riêng. Thế nhưng, không ít mâu thuẫn lại bắt nguồn từ sự quan tâm quá mức. Vậy làm thế nào để giữ gìn sự bình yên trong gia đình mà không làm tổn thương nhau?



