Tháng nào chồng cũng đòi vợ “chia đôi” 400 ngàn tiền gửi xe
Anh rất tính toán với vợ. Hàng tháng con đi học tốn gần 2,5 triệu thì chia tiền ra. Tiền gửi xe của 2 vợ chồng mỗi tháng là 400 ngàn đồng, chồng cũng chia đôi.
Không biết có ai như mình không nữa, dẫu biết rằng chuyện gia đình thì không sao tránh khỏi những khi buồn, vui. Lúc nào mình cũng cố im lặng để giữ hòa khí gia đình, không phải hở tí là “cằn nhằn” như những người khác, càng giận, càng bực mình thì mình càng im lặng.
Mình ở tận miền Nam, theo chồng ra Bắc. Lúc ấy mặc ai ngăn cản mình đều bỏ ngoài tai để mà lấy anh. Vì mình nghĩ anh là người hiền lành. Vả lại đâu cũng là cái duyên cái số nó vồ lấy nhau mà thôi.
Gia đình anh nhìn bên ngoài rất ngưỡng mộ. Bố anh là giáo sư còn chồng mình là tiến sĩi, anh lại là con độc nhất. Ai nghĩ mình lấy anh cũng sướng tấm thân. Ừ! Thì mình sướng thật, lấy chồng về có nhà riêng để ở, không phải làm dâu con gì hết, vả lại mình cũng rất hợp với mẹ chồng. Mấy ai hạnh phúc như mình.

Chồng mình lại là người hiền lành, không thích rượu chè, hay đi sớm về muộn, đi làm xong là chỉ thích về nhà. Trong công việc anh cũng không thích bon chen như nhiều người ở cơ quan. Anh nghỉ là “cờ đến tay ai người ấy phất”, đấy là do mình đoán thế thôi.
Nhưng các bạn ạ, cuộc sống này cái gì cũng có 2 mặt của nó cả. Không biết mình đang hạnh phúc mà không biết hưởng, lại kêu ca. Bởi nhiều người còn bất hạnh hơn mình. Nhưng mình cảm thấy sống như thế này rất là mệt mỏi. Mình chưa bao giờ đòi hỏi ở chồng bất cứ thứ gì, hay quá đáng với chồng. Dù là vợ chồng nhưng muốn nói gì, mình cũng suy nghĩ chứ không phải nói đùa nói đại hay giận mà nói cho sướng miệng.
Trong gia đình mình, lương ai làm nấy giữ, nghe thì oai lắm (nhưng lương công chức của mình chưa đầy 3 triệu). Chồng mình lương cao hơn nên chi tiêu tất tần tật trong nhà. Nghĩa là anh giữ tiền và đi chợ mua từ cọng hành, gói tiêu…
Nhưng khổ nổi là chồng thích ăn thịt lợn, quanh năm suốt tháng chỉ thịt là thịt không món gì khác. Mà mỗi lần mua thì tầm vài cân, nhà chỉ có 2 vợ chồng và đứa con gần 3 tuổi. Nhà thì bước vài chân là đến chợ, cứ ăn thịt đông lạnh quanh năm suốt tháng. Tính anh mua gì thì mua thật nhiều, không cần biết về nhà làm gì ăn, cứ như là sợ vợ con đói. Trong chuyện ăn uống thì anh rất “phóng khoáng” - sống để ăn mà lị.
Nhưng anh rất tính toán với vợ. Hàng tháng con đi học tốn gần 2,5 triệu thì chia tiền ra. Mỗi tháng mình cầm 1 triệu của chồng. Mình bảo anh đưa thì anh mới đưa, còn lại bao nhiêu thì mình bù. Sữa, bỉm thì tất nhiên là chồng phải mua rồi. Tiền gửi xe của 2 vợ chồng mỗi tháng là 400 ngàn đồng chồng cũng chia đôi. Tiền xe, hôm nào mình đưa chậm là chồng của mình đòi bằng được.
Mình nhớ mãi đâu khoảng 2 tháng trước, mình đi làm về rồi đón con, về nhà thấy chồng không thay quần áo mà ngồi sẵn ở nhà đợi. Mình cứ tưởng là chở 2 mẹ con đi đâu, ai ngờ chồng kêu mình đưa 200 ngàn đóng tiền gửi xe. Chồng cứ như là sợ mình không trả vậy?
Đi làm về, nhiệm vụ của chồng là thay bộ quần áo ra rồi ngồi suốt trong phòng chơi game. Anh không cần biết vợ con làm gì ở nhà ngoài. Tất bật cơm nước, dọn cơm xong thì gọi ra ăn. Ít nhất mình phải ăn nửa bát thì anh mới lò dò ra tới. Trong khi đó, mình còn bao nhiêu là việc, nói chung tất tần tật trong nhà đều vào tay mình hết.
Những khi mình cho con ăn, bé không chịu, mà bố cho thì con lại ăn. Nhưng anh là bố cũng không chịu ngồi đút đâu, vui thì cho, buồn thì kệ. Anh còn phán 1 câu “làm mẹ mà không cho con ăn được thì làm gì”. Mình nghe mà chán và không buồn trả lời chồng.
Lớp con học cũng gần nhà. Sáng nào mình đưa đi thì bé cứ bắt nạt mẹ gào khóc không chịu đi mình phải bế. Nhưng anh đưa con đi thì con lại không dám khóc to, thút thít thôi. Nhưng anh cũng không đưa, bảo đứa nào đi học chả thế. Vậy là mình lại im lặng đưa con đi học. Cứ như con là con riêng của mình.
Chưa hết, chồng tiến sĩ của mình còn rất vô tâm. Về nhà, anh chỉ biết đâm đầu vào game, chưa bao giờ bỏ ra 5 -10 phút mà chơi với con, nói chuyện với vợ. Tối thì chồng ngủ 1 bên, máy tính để 1 bên. Vợ chồng ở chung nhà nhưng mình cảm thấy như là ly thân nhau, gặp mặt nhau ở mâm cơm, xong thì ai về phòng nấy làm việc riêng.
Càng ngày mình thấy vợ chồng càng xa nhau, không biết chồng mình có nghĩ thế không. Từ khi sinh con đến giờ, nay bé gần 3 tuổi thì vợ chồng mình phòng ai nấy ngủ. Mình biết là chồng mình chỉ mê game thôi, sáng mở mắt ra là mở máy tính lên khởi động, vệ sinh cá nhân xong là vào chơi tầm 30 phút rồi đi làm. Trưa về nhà lại chơi tiếp, chiều về nhà lại chơi đến khi nào muốn ngủ thì dừng.
Lấy chồng xa nhà, không bạn bè, không bà con thân thuộc, mình buồn không biết đi đâu, không biết tâm sự với ai. Nhớ nhà cũng không thể chạy về ngay được, ngày lễ cũng như ngày tết không đi đâu chỉ về nhà ông bà nội. Ngoài ra mình chỉ toàn ở nhà với con. Chồng mình quá vô tâm. Nhiều khi mình muốn bỏ tất cả. Muốn giải phóng mình nhưng lại thôi.
Mình vẫn biết là mấu chốt ở chỗ nào để gỡ, do vợ chồng không chuyện trò cùng nhau vì làm gì có thời gian mà trò với chuyện. Có đôi lần ngồi ăn cơm, mình kể chuyện công việc cơ quan nhưng như bị chồng nói cái lý sự cùn, dần dần mình chán nản không muốn nói.

Lấy chồng xa nhà, không bạn bè, không bà con thân thuộc, mình buồn không biết đi đâu, không biết tâm sự với ai. Ảnh minh họa
Chồng mình nghĩ trách nhiệm là không để vợ con bị đói là xong. Chưa bao giờ nghĩ “À, món này vợ mình thích” mua về cho vợ ăn. Hay hôm nay sinh nhật vợ mình, anh cũng không nhớ. Cuối tuần mình thấy gia đình người ta chở nhau đi chơi hay cà phê, ăn uống. Còn chồng chỉ ở nhà chơi game, mẹ con mình thích làm gì thì làm. Mình xem ra không bằng ô sin, ô sin thời nay thuê đâu phải dễ.
Không biết có gia đình nào như gia đình mình không? Mình mệt mỏi lắm, ức chế tinh thần kinh khủng với chồng tiến sĩ. Mình nên làm thế nào đây? Chắc chắn sau khi bài viết này được đăng tải, mình sẽ đưa chồng đọc những thứ mình muốn nói.
Theo Trí thức trẻ
Suy sinh dục nam, những phương pháp tăng cường sức khỏe sinh lý trong cuộc sống hàng ngày
Phòng the - 1 giờ trướcGĐXH - Suy sinh dục nam là một vấn đề phổ biến mà nhiều nam giới gặp phải. Nó không chỉ ảnh hưởng đến cuộc sống tình dục mà còn tác động đến tâm lý.
Đám cưới làm 15 mâm cỗ, cô dâu sợ bị chê cười không ngờ được khen nức nở
Tâm sự - 4 giờ trướcMặc dù đám cưới chỉ tổ chức đơn giản với mâm cỗ vỏn vẹn 7 món nhưng cả quan khách và người thân đều khen gia chủ vì sự chu đáo, tận tình.
Cặp đôi tiết kiệm 'điên cuồng' để nghỉ hưu sớm: Cuộc sống nghẹt thở và cái kết phũ phàng
Tâm sự - 18 giờ trướcGĐXH - Cặp đôi sớm nhận ra lối sống siêu khắt khe khiến cuộc sống mất cân bằng. Bài học đắt giá cho những người đang theo đuổi mục tiêu nghỉ hưu sớm.
Vì 23 triệu tiền trợ cấp mai táng, 2 anh em khẩu chiến trong lễ 100 ngày mẹ
Tâm sự - 1 ngày trướcKhoản tiền trợ cấp mai táng "nói lớn cũng lớn mà nói nhỏ cũng nhỏ" nhưng không đến mức để anh em phải bất hòa. Vậy mà, gia đình tôi lại xích mích vì chuyện đó.
Thông gia nghèo đi chăm con gái đẻ, nhận cái kết ê chề vì một câu ‘lỡ miệng’
Tâm sự - 1 ngày trướcNhìn mẹ đội chiếc nón mê ra về giữa trời trưa nắng gắt, tôi đau thắt lòng. Kể từ ngày đó, tôi không thể lấy lại sự thân thiết với bố mẹ chồng như lúc xưa.
Cứ tưởng nghỉ hưu sớm là sung sướng, 2 năm sau tôi mới nhận ra mình đã quá ngây thơ
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Nghỉ hưu sớm không phải lúc nào cũng an nhàn. Hai năm khủng hoảng sau nghỉ hưu đã giúp tôi hiểu ra điều quan trọng nhất của tuổi già.
10 'cạm bẫy' người nghỉ hưu nhất định phải tránh
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Nếu bạn đang đứng trước ngưỡng cửa nghỉ hưu, tôi muốn nói: Vội gì chứ? Buổi diễn thực sự mới chỉ bắt đầu.
'Đơn ly hôn này, ba viết như vậy được chưa?'
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - "Mày có ăn có học mày xem thử tờ đơn ly hôn này tao viết như vậy được chưa?" Đó là câu nói của ba tôi khi cầm tờ đơn ly hôn của ba mẹ đưa cho tôi xem vào một chiều nắng hè của năm cuối cấp 3.
Đám cưới không vàng, không sính lễ, mẹ chồng nghèo tặng con dâu quà không ai ngờ
Tâm sự - 2 ngày trướcBan đầu nhiều người bàn tán, nói tôi đáng thương vì đám cưới là chuyện trọng đại cả đời mà nhà trai không chuẩn bị vàng lẫn tráp. Nhưng sau đó, họ sững sờ khi biết món quà cưới mẹ chồng nghèo tặng cho tôi.
Bức xúc vì hàng xóm nhờ đón con cả tháng, đi chợ hộ không trả tiền còn chê
Tâm sự - 3 ngày trướcNgười thì nhờ đón con suốt tháng, người dặn mua giúp mớ rau, con cá nhưng chê bôi và không chịu trả tiền. Khi tôi từ chối khéo thì hàng xóm tỏ thái độ ra mặt, nói tôi “sống đừng chỉ nghĩ đến mình”.
Nhiều người tưởng tôi bị con bỏ, nhưng thực tế viện dưỡng lão lại là lựa chọn tốt nhất đời tôi
Tâm sựGĐXH - Ở tuổi 75, thay vì sống cùng con cháu như nhiều người cao tuổi khác, tôi lại chủ động chọn viện dưỡng lão làm nơi an dưỡng cuối đời.