Trò đời cay đắng đùa bỡn cô gái nghèo
Xuất thân từ một gia đình nghèo khó, tôi luôn tự nhủ phải làm việc hết sức mình để vươn lên trong cuộc sống, đỡ đần cha mẹ, nuôi các em ăn học. Nhưng đường đời lại lắm ngoắt ngoéo khiến tôi thấy mình càng đi càng lạc lối.
Học xong đại học, tôi vào Sài Gòn với quyết tâm lập nghiệp, kiếm tiền phụ giúp cha mẹ và nuôi các em ăn học. Tôi không thuộc hàng chân dài quyến rũ cũng chẳng có bằng đại học loại ưu nhưng tôi tin rằng ở đâu có ý chí, ở đó có con đường. Tôi chăm chỉ và có trách nhiệm, lấy cần cù bù thông minh.
Có lẽ vì thế mà sau 2 tháng thử việc, tôi được nhận vào làm chính thức cho một hãng mỹ phẩm với mức lương kha khá. Tôi thật sự vui mừng và dành hết tâm huyết cho công việc. Tôi không hề nghĩ rằng có một ngày tôi phải trả giá đắt cho chính sự chăm chỉ, cần cù của mình.
Vượt lên số phận
Với đặc thù của phòng kinh doanh, chúng tôi làm việc không kể giờ giấc và hễ sếp gọi là phải có mặt. Mỗi lần ra một chiến dịch hay một sản phẩm mới, chúng tôi thường phải chạy vắt giò lên cổ. Công việc áp lực với chỉ tiêu doanh số luôn đè nặng lên vai nên đôi lúc khiến mọi người quá tải. Tôi cũng nhiều lần bị hụt hơi nhưng luôn luôn cố gắng hoàn thành công việc được giao.
Thấy tôi nhiệt tình và làm việc chăm chỉ nên sếp bắt đầu tin tưởng và giao nhiều việc hơn cho tôi. Bất kể sáng, trưa, chiều, tối, có khi nửa đêm, sếp cũng gọi điện và lúc nào tôi cũng có mặt, sẵn sàng nhận nhiệm vụ mới.
Tôi được sếp khen ngợi, trở thành nhân viên mang lại doanh số nhiều nhất cho phòng. Thế nhưng, cũng từ đó, các đồng nghiệp trong phòng không còn thân thiện với tôi nữa. Họ cho rằng tôi tranh mất công việc của họ. Thậm chí, còn lan truyền tin đồn tôi cặp kè với sếp, cặp kè với khách hàng để ký hợp đồng.
Đến cả người yêu tôi, vốn là bạn học từ bé và cùng vào Sài Gòn lập nghiệp với tôi, cũng không hiểu tôi. Anh trách cứ tôi đã quá ham mê công việc, chạy theo đồng tiền mà bỏ rơi tình cảm. Chỉ có duy nhất con bạn thân là hiểu tôi.
Nó bảo: “Tao vào Sài Gòn trước mày, vừa đi học vừa đi làm, tao khuyên mày để tồn tại phải sống trên dư luận, để thăng tiến phải gạt bỏ những muộn phiền không cần thiết. Hơn nữa, mày chẳng làm gì sai, ngoài việc cố gắng bằng chính sức lực của mình”.
Nghe lời bạn, tôi lại tiếp tục lao đầu vào công việc với niềm tin rằng rồi mai đây nhà tôi sẽ thoát nghèo, các em tôi sẽ được ăn học đàng hoàng và tôi sẽ có một tổ ấm hạnh phúc bên người tôi yêu.
Bất hạnh nối tiếp bất hạnh
Sau hai năm cố gắng, tôi được giữ chức phó phòng kinh doanh. Công việc thăng tiến nhưng mối quan hệ với các đồng nghiệp thì lại càng xấu đi dù tôi có luôn mỉm cười thân thiện hay mua quà về mỗi lần đi công tác. Tình yêu của tôi cũng rơi vào khủng hoảng.
Sau lần tôi bỏ anh ở lại nơi hẹn hò để tức tốc chạy đến công ty, cùng với sếp đi gặp đối tác, anh xa lánh tôi dù tôi đã cố gắng giải thích với anh rằng đó là đối tác làm ăn lớn, cực kỳ quan trọng, dù tôi đã xin lỗi anh nhiều lần.
Tôi thấy mình thật cô đơn. Tại sao mọi cố gắng của tôi lại không được nhìn nhận đúng? Sao mọi người lại ghen tị với thành công của tôi, quay lưng với tôi?
Một lần, tôi hẹn gặp đối tác tại nhà hàng ven sông Sài Gòn. Chưa kịp thả lòng mình để cảm nhận khung cảnh thơ mộng của phố thị về đêm, tim tôi như ngừng đập khi thấy người yêu cùng đứa bạn thân nhất của mình đang tay trong tay đầy tình tứ. Nhà hàng tấu lên khúc nhạc mừng sinh nhật, bạn tôi hát tặng anh, hôn lên má anh và anh mỉm cười hạnh phúc.
Tôi không còn biết mình đang ở đâu và làm gì nữa, dự định sẽ gặp đối tác thật nhanh rồi dành cho anh một sự bất ngờ đã chẳng còn ý nghĩa. Tôi bỏ chạy và đụng trúng đối tác ở cửa ra vào. Tôi chỉ kịp lấy một lý do gì đó và mời anh ta đến nhà hàng khác. Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy ở một khách sạn, đầu óc quay cuồng. Đúng lúc đó, tôi nhận được tin nhắn của đối tác: “Cảm ơn em vì tối qua”… Tôi thật sự không hiểu anh ta nói gì. Trái tim tôi là một hố sâu trống rỗng.
Ba ngày sau, anh ta - đối tác - đứng chờ tôi ở trước cửa công ty. Anh ta đưa cho tôi một phong bì, cười bảo: “Kể ra người ta nói cũng đúng, muốn doanh thu lên thì dân kinh doanh phải nằm xuống. Anh đã ký hợp đồng cho em nhưng anh có một điều kiện, em phải cung cấp toàn bộ chiến lược kinh doanh cho anh, bằng không thì… Thôi, em cứ coi rồi tự hiểu”.
Tôi mở phong bì ra, một xấp hình tôi không mảnh vải che thân đang nằm trên giường. Quá choáng váng, tôi lắp bắp: “nhưng… tôi…tỉnh dậy… tôi vẫn ăn mặc đàng hoàng mà”. Anh ta cười lớn: “Anh đủ lịch sự để thưởng thức tác phẩm nghệ thuật xong thì trả lại vị trí ban đầu chứ”.
Cả bầu trời sụp đổ dưới chân tôi. Tôi đã mất người yêu vào tay đứa bạn thân nhất. Và giờ thì tôi sẽ phải ăn cắp bí mật của công ty để đổi lấy sự im lặng của tên đối tác sở khanh, cứu danh dự, phẩm giá của mình, của gia đình.
Nếu sự việc bị phát giác, chắc chắn tôi sẽ phải đi tù. Còn nếu tôi không làm, anh ta sẽ không đời nào chịu để yên cho tôi.
Rốt cuộc, tôi phải làm gì đây mới giải quyết ổn thỏa mọi chuyện?
Theo Thế giới trẻ

Tôi quyết định ly hôn sau 39 năm sống bên người chồng 'rất tốt' với tôi
Tâm sự - 4 giờ trướcGĐXH - 63 tuổi, tôi không còn sức để chờ đợi một người hiểu mình. Tôi không tiếc 39 năm đã qua, cũng không ân hận vì quyết định cưới anh. Nhưng tôi cũng không muốn lãng phí phần đời còn lại...

Choáng váng khi biết chồng đưa hết lương cho vợ lại giấu giếm nhiều 'tài sản trước hôn nhân'
Tâm sự - 8 giờ trướcGĐXH - Chồng nhìn tôi lạnh lùng rồi nói tôi không có quyền gì bắt ép anh như vậy, đó là tài sản trước hôn nhân và khi tài sản đó sinh sôi thì vẫn là tài sản riêng.

Ghét mẹ chồng, lạnh nhạt, xa cách với chồng: Tôi không hiểu sao vợ mình lại thay đổi hoàn toàn sau khi sinh con?
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Mỗi lần ra đường nhìn thấy gia đình người ta hạnh phúc, tôi chỉ muốn khóc. Đêm nào cũng trằn trọc vì nhớ vợ con. Tại sao mọi thứ lại thay đổi nhanh đến vậy?

Mẹ chồng cờ bạc, muốn tôi cho 5 triệu mỗi tháng
Tâm sự - 1 ngày trướcMỗi tháng mẹ chồng có 10 triệu tiền cho thuê nhà và 5 triệu lương hưu nhưng đều nướng vào cờ bạc. Mới đây bà còn nói đang có một khoản nợ, đề nghị tôi mỗi tháng cho bà 5 triệu đồng

Vợ muốn chu cấp hàng tháng cho bố mẹ: 'Cuộc chiến' giữa quan điểm báo hiếu và tương lai gia đình
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Tôi đã giải thích cho cô ấy là chúng tôi nên tích lũy đã, còn có thể cuối năm gửi cho bố mẹ một khoản để bố mẹ đón Tết hoặc khi ốm đau thì đóng góp sau. Cũng không thể nặng bên ngoại hay bên nội hơn được nhưng cô ấy không đồng ý.

Tôi cầu hôn, bạn gái nói lương dưới 30 triệu đừng mơ cưới vợ
Tâm sự - 1 ngày trướcBạn gái từ chối lời cầu hôn, nói thu nhập hơn 20 triệu của tôi chỉ đủ sống độc thân, chỉ các cô chú 7x mới hạnh phúc nổi với cuộc sống tiêu dưới 50 triệu khi có con.

Chồng tôi vẫn lén lút chuyển tiền cho vợ cũ mua nhà
Tâm sự - 1 ngày trước10 năm sống cùng nhau, tôi không hề nghi ngờ chồng qua lại với vợ cũ, nhưng mới đây tôi được biết anh ấy còn chuyển tiền cho vợ cũ mua nhà

Ở rể, tiền bạc, tài sản để vợ và bố mẹ vợ giữ: Choáng với quan điểm 'khác lạ' của anh chàng 33 tuổi
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Hai vợ chồng có cuốn sổ đỏ, giấy đăng ký kết hôn, ít vàng cưới thì cũng nhờ ông bà ngoại cất két cho. Chẳng ai giữ tiền bằng bố mẹ, bố mẹ luôn tiết kiệm vì con vì cháu mà.

Câu nói trong đêm của bố chồng khiến tôi nghẹn ứ cổ họng, người run cầm cập, hoang mang nghĩ về tương lai
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Cả đêm hôm ấy, tôi không thể nào nhắm mắt. Những câu nói của bố chồng cứ ám ảnh trong đầu tôi.

3 ngày trước khi tôi cưới, mẹ trở về dúi cho 20 triệu, đến hôn lễ, bà hỉ hả nói một câu như xát muối vào lòng
Tâm sự - 2 ngày trướcTôi cúi đầu vâng dạ mà tim như có ai bóp nghẹt.

Nhờ mẹ giữ vàng hộ, vợ nói 1 câu khiến tôi choáng váng
Tâm sựGĐXH - Mẹ tôi cũng chỉ giữ hộ chứ chẳng có lấy mất, nhưng vợ cứ nằng nặc đòi tôi phải lấy số vàng ấy về.