Bố mẹ tôi cay đắng gạch tên quý tử ra khỏi di chúc vì món đồ trị giá 49 nghìn đồng
Cuối cùng thì bố mẹ tôi cũng nhận ra sai lầm của mình khi nuông chiều con trai sai cách.

Tôi vẫn nhớ cái ngày mùa hè năm tôi 8 tuổi. Đang chơi cùng lũ trẻ hàng xóm ở sân khu tập thể thì bỗng thấy mọi người nhốn nháo chạy vào nhà mình. Chẳng hiểu chuyện gì nên tôi cứ đứng ở sân nhìn theo. Mãi sau ông ngoại sang trông thì tôi mới biết là mẹ mình đi sinh em bé.
Hồi đó tôi đã đủ nhận thức để biết rằng mẹ mang bầu, nhưng vẫn là trẻ con nên chưa hiểu được quá trình chửa đẻ ra sao. Tôi cứ nghĩ một ngày nào đó em bé sẽ “nở ra” từ bông hoa trên bụng mẹ, tại bố kể với tôi như thế mà! Ai biết đâu mẹ sẽ vỡ ối, rồi mọi người cuống quýt đưa mẹ đi sinh như vậy.
Từ đó tôi chính thức có một thằng em trai. Tên nó là Quý Bảo - mang ý nghĩa là kho báu quý giá của gia đình. Nó là "con cầu tự" do bố mẹ tôi vất vả đủ cách mới sinh được. Bố mẹ mong mỏi sau này mất đi có người chống gậy cho, thế nên dù nghèo cũng vẫn ráng đẻ thêm nó.
Tôi may mắn không bị “ra rìa” vì bố mẹ vẫn quan tâm yêu thương, nhưng những thứ ngon lành đẹp đẽ từng thuộc về riêng tôi đều bị chia làm đôi sau khi thằng Bảo xuất hiện. Nhiều lần mẹ sợ tôi tủi thân nên cố dấm dúi đồ ăn ngon quần áo đẹp cho con trai út, song tôi vẫn phát hiện ra và tự giữ nỗi buồn trong lòng. Tôi không thích so đo với em trai ruột. Nó ít hơn tôi nhiều tuổi nên tôi cũng chẳng tranh giành với nó làm gì cho mệt đầu.
Cơ mà ở đời ai biết điều hơn thì người đó luôn luôn thiệt. Tôi hay nhường nhịn thằng Bảo nên nó suốt ngày bắt nạt chị gái, bố mẹ thì chiều nó nên càng lớn nó càng hư. Hàng xóm xung quanh cũng phải lắc đầu bó tay vì bố mẹ tôi bênh con trai vô điều kiện. Nó làm sai thì bố mẹ tôi chạy đi xin lỗi, đền bù cho người ta cái nọ cái kia. Tuy nhiên thằng Bảo chưa bao giờ bị phạt. Chỉ có tôi bị mắng bị cấm túc do những câu chuyện vô lý nó bịa ra mà thôi.

Tôi biết rõ sự thiên vị trong gia đình mình nên càng trưởng thành tôi càng hướng nội. Có bao nhiêu ấm ức tôi trút hết vào trong nhật ký. Một lần mẹ dọn phòng vô tình đọc được, bà có gọi tôi ra tâm sự nhưng kết quả tôi càng thất vọng hơn vì mẹ nói rằng “Đừng trách móc em trai vì nhà mình chỉ có duy nhất mỗi nó”. Vậy tôi là gì của bố mẹ? Sinh ra là con gái đâu phải lỗi của tôi?...
Tôi không ghét thằng Bảo vì dù sao nó vẫn là người thân ruột thịt, nhưng sau khi đi lấy chồng thì tôi gần như không nói chuyện với nó nữa. Bố mẹ nuông chiều nó quá nên giờ hơn 20 tuổi rồi nó vẫn lông bông, hết ăn ngủ lại chơi game hoặc đi tụ tập với lũ bạn vớ vẩn. Tay chân lành lặn nhưng nó không chịu đi làm, chỉ ở nhà ăn bám hết ngày này qua tháng khác.
Tôi khuyên bố mẹ nên nghiêm khắc với nó hơn vì họ không thể nuôi thằng Bảo đến hết đời được, song họ đều gạt đi và bảo tôi cứ tự lo cho bản thân mình. Cùng là con dứt ruột đẻ ra mà con gái như tôi lại cực khổ vật lộn với cuộc sống, thằng em phá phách vô dụng lại được cưng chiều. Ngược đời và chua xót thật.
Tôi luôn nghĩ đến một ngày nào đó bố mẹ sẽ hối hận vì nuôi dạy thằng Bảo sai cách. Chẳng ngờ ngày ấy đã tìm đến quá nhanh, bố mẹ tôi gặp tai nạn khá nghiêm trọng khi đang cùng nhau đi ăn cưới họ hàng. Tôi rụng rời tay chân khi nhận được cuộc gọi báo tin bố mẹ đang trên đường đi cấp cứu. Trong khi đó thằng Bảo mải chơi bi-a với bạn nên không thèm nghe điện thoại của tôi, cũng chẳng vào viện xem tình hình bố mẹ như nào.
Vụ va chạm giữa chiếc xe tải với taxi chở bố mẹ tôi đã khiến họ bị thương nặng. Người gãy tay người gãy chân, bố tôi còn gãy xương sườn và hôn mê mấy ngày không tỉnh. Mẹ tôi nhẹ hơn chút nên chỉ nửa ngày là bà đã tỉnh rồi. Tôi khóc hết nước mắt tưởng chuyến đó bố sẽ không qua khỏi, nhưng phúc phần may mắn nên ông vượt qua cửa tử một cách thần kỳ.
Thằng Bảo không hề lo lắng gì, cũng không rơi nửa giọt nước mắt khi nhìn thấy bố mẹ nằm im một chỗ. Tôi phải xin nghỉ làm để chăm sóc bố mẹ, còn phải lo cả cơm nước cho thằng em nữa. Bực lắm nhưng tôi chẳng còn hơi sức để mắng nó. Nếu thằng Bảo biết tự lo cho bản thân thì chắc ngày ấy trời sập xuống rồi.
Mất mấy tuần điều trị bố mẹ tôi mới được bác sĩ cho về nghỉ dưỡng. Cuộc sống gia đình tôi xáo trộn hẳn, tôi còn bận nhiều thứ khác nữa nên phải thuê giúp việc theo giờ đến chăm sóc bố mẹ vào ban ngày. Buổi tối khi đi làm về tôi sẽ tạt qua một chút. Cũng may là nhà chồng ở gần, chứ không tôi có ba đầu sáu tay cũng chẳng biết phải làm sao.
Bố mẹ tôi đã lớn tuổi rồi nên tốc độ phục hồi các chỗ gãy có vẻ hơi chậm. Tự dưng phải nằm một chỗ suốt thời gian dài, tâm trạng của bố mẹ dường như không tốt lắm. Họ hay khó chịu gắt gỏng làm tôi cũng nản theo. Dù không phải đứa con được bố mẹ yêu thương nhất nhưng tôi đã dốc hết thời gian công sức và cả tiền bạc ra để chăm họ lúc gặp biến cố rồi. Chẳng ai có thể trách móc tôi được về chuyện hiếu nghĩa. Vậy mà họ cứ vùng vằng với tôi và suốt ngày hỏi thằng Bảo đâu, tôi chán đến mức chẳng buồn trả lời.
Không có ai quản nên thằng Bảo càng ngày càng đi chơi ác. Nó lê la các quán game với bi-a thâu đêm suốt sáng, bố mẹ liệt giường nên chẳng đi tìm gọi nó được. Thanh niên hơn 20 tuổi đầu rồi mà cứ ăn chơi lêu lổng, tôi nhắc nó ở nhà phụ giúp chăm bố mẹ thì nó ngó lơ.
Rồi cuối cùng chuyện gì đến cũng phải đến. Hôm nay cả tôi lẫn cô giúp việc đều bận không ở cùng bố mẹ được. Bố tôi gọi điện nói thằng Bảo về mua cái ổ điện nối dài để kéo sát cạnh giường cho bố mẹ tiện dùng điện thoại. 2 ông bà người què tay người què chân, không có ai bên cạnh hỗ trợ thì gần như nằm một chỗ bất lực.
Thằng Bảo đang chơi dở ván game nên nó sẵng giọng kêu bố đừng làm phiền, rồi nó dập máy nói không mua được. Nó mới xin mẹ tôi ít tiền để đi chơi, mẹ tôi chẳng còn tiền mặt nên cho nó đúng 100 nghìn cuối cùng trong túi. Bố nói nó mua cái dây nối ổ nhỏ thôi, hàng điện nước gần nhà bán có 49 nghìn. Thằng Bảo đáp lại rằng số tiền đó để nó mua nước ngọt uống chứ không thích mua ổ điện. Xong nó kêu bố mẹ ngủ đi, gãy tay thì dùng điện thoại làm gì (?!?)
Bố mẹ tôi giận run người khi nghe thằng con út nói năng láo toét với chính đấng sinh thành. Họ thất vọng vì nuôi dạy nên một đứa con trai hư hỏng. Đến giờ phút này họ mới tỉnh ngộ, nhận ra chẳng trông đợi gì được vào thằng quý tử mà ngày xưa họ đã vui mừng khóc lóc khi thấy nó chào đời.
Kết quả bố tôi lấy tờ di chúc từng chuẩn bị sẵn ở trong két ra và xé đi. Tôi đến dọn dẹp đổ rác mới phát hiện mảnh vụn trong cái sọt cạnh giường ông bà nằm, chắp vá lại thấy có dòng ghi thằng Bảo được thừa kế cái nhà 4 tầng mặt phố, còn tôi thì chả được gì ngoài sổ tiết kiệm vài chục triệu. Đến bữa tối khi em tôi vừa ló mặt về thì bố đòi đuổi nó ra đường, tuyên bố sẽ gạch tên nó khỏi sổ hộ khẩu và không cho nó một xu nào nữa. Tôi chỉ im lặng nhìn cả nhà tranh cãi với nhau. Chẳng biết vụ tai nạn ấy là may hay rủi, nhưng ít ra nó cũng giúp bố mẹ tôi nhận ra sự thật về sự vô dụng của cậu con út rồi.

Con trai riêng đến nhà hỏi xin số tiền lớn, tôi mắng một trận rồi hối hận tột cùng khi con quỳ xuống nói lý do
Tâm sự - 1 giờ trướcTôi nghe con hỏi xin 100 triệu mà sửng sốt.

Chăm mẹ vợ một tuần, bà liền làm di chúc để lại hết tài sản cho tôi: Điều kiện kèm theo mới trớ trêu và khó chấp nhận
Tâm sự - 12 giờ trướcKhi mẹ vợ lập di chúc để lại tài sản cho mình, tôi bàng hoàng, không thể nào tin nổi.

Mẹ chồng giận dữ, dọa tìm người khác thay thế tôi khi biết cháu nội uống phải sữa giả
Tâm sự - 13 giờ trướcGĐXH - Chỉ vì một lần sai lầm, tất cả những điều tôi đã làm đều tan biến như chưa từng tồn tại. Mẹ chồng quay ngoắt, không cho tôi cơ hội giải thích. Ánh mắt bà nhìn tôi như kẻ thù.

Chồng đau đớn khi vợ bị lừa đảo còn đòi ly hôn vì không chịu đưa thêm tiền để 'gỡ'
Tâm sự - 15 giờ trướcGĐXH - Tôi gọi về kể cho ba mẹ vợ tình hình nhưng cái tôi nhận lại chỉ là: "Cưới con gái nhà này về rồi thì tự mà chịu trách nhiệm".

Lâu lâu con cháu mới tề tựu đông đủ, bố chồng tôi khiến cả nhà chán nản khi làm một việc vô nghĩa
Tâm sự - 18 giờ trướcChả hiểu sao bố chồng tôi lại nghĩ ra cái việc cồng kềnh ấy nhỉ?!?

Bố tôi ốm nặng, chồng vẫn tiếc hơn 1 triệu đồng tiền taxi không chịu về thăm
Tâm sự - 1 ngày trướcBố tôi nằm liệt giường bao năm nay, mấy ngày nay mẹ gọi điện báo rất mệt có thể không qua khỏi, tôi bàn với chồng cuối tuần về thăm bố, nhưng chồng tôi lại gạt phắt không đồng ý vì lý do tốn kém, "không để làm gì".

Có nên cưới một người đàn ông "hay hứa"
Tâm sự - 1 ngày trướcNgười yêu tôi hứa hẹn rất nhiều thứ, nhưng cả năm chẳng thấy anh làm gì bao giờ. Ngoại trừ tính đó thì tôi thấy mọi thứ của anh đều ổn.

Bi kịch của người chồng chăm chỉ, gồng mình lo toan vẫn bị vợ chê nghèo
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Vậy mà cứ vài ngày, em lại than với tôi một bài rằng tôi nghèo. Rằng người yêu cũ của em toàn chủ tịch, giám đốc, còn em thì quá đáng thương khi lấy tôi.

Hộp sữa giả khiến gia đình tôi lao đao, trên bờ vực hôn nhân tan vỡ
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH – Qua chuyện này, tôi muốn nói với các ông chồng rằng, làm vợ, làm mẹ, nhiều khi mệt mỏi đủ đường. Nếu chẳng thể động viên, xin đừng gây tổn thương cho nhau thêm nữa…

Cưới xong mới về ra mắt, cô gái chia sẻ 3 bài học 'xương máu' cho các cô gái chuẩn bị kết hôn
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Tôi nhắn nhủ với các bạn nữ, dù có thế nào cũng phải tránh 3 sai lầm xương máu như tôi.

Tháng nào mẹ cũng đòi tôi trả 3 triệu tiền trông cháu, đến khi tôi giặt áo giúp chồng thì mới phát hiện ra toan tính của bà
Tâm sựDường như tôi với mẹ đẻ không hợp nhau thì phải, suy nghĩ của bà và tôi luôn mâu thuẫn nhau, tôi làm gì mẹ cũng không bao giờ thấy vừa lòng.