Chăm sóc mẹ già suốt 10 năm nhưng không được chia mảnh đất nào, đến lúc đọc kỹ lại di chúc tôi mới òa khóc
Mỗi lần các anh về, họ lại bàn bạc xem ai sẽ được phần nào, và mẹ tôi thường chỉ im lặng, không nói gì. Tôi thì chẳng quan tâm nhiều, vì nghĩ rằng tài sản của mẹ, bà muốn chia cho ai cũng là quyền của bà.
Tôi là con út trong gia đình có sáu anh em. Năm anh trai tôi đều là dân kinh doanh ở thành phố, có quyền có thế, đều là những người thành công. Ngược lại, tôi là con út, cuộc sống đơn giản, chỉ là một người nông dân bình thường ở quê, không danh tiếng và cũng chẳng quyền lực.
Tôi sống ở quê cùng mẹ già trong căn nhà cổ tổ tiên để lại. Suốt 10 năm qua, kể từ khi mẹ bắt đầu yếu đi và cần người chăm sóc, tôi là người ở lại bên bà. Còn các anh trai thì luôn bận rộn với công việc và cuộc sống riêng. Tôi không bao giờ phàn nàn về điều đó, vì dù gì đó cũng là trách nhiệm của một người con.

Ảnh minh họa.
Mỗi dịp lễ Tết, các anh chị lại về thăm mẹ, mang theo quà cáp đắt tiền và những lời hỏi thăm ngắn gọn. Họ thường ở lại một, hai ngày rồi lại vội vàng rời đi, để lại căn nhà yên ắng và người mẹ già lặng lẽ với khuôn mặt nhiều tâm sự. Dù không phải người thành đạt như các anh, tôi vẫn thấy cuộc sống mình nhẹ nhàng, bình yên hơn khi được chăm sóc mẹ từng ngày.
Suốt 10 năm qua, các anh tôi thường hay nhắc đến chuyện đất đai, tài sản của mẹ. Mảnh đất của gia đình tôi rộng lớn, lại ở vị trí đẹp trong làng, có giá trị không nhỏ. Mỗi lần các anh về, họ lại bàn bạc xem ai sẽ được phần nào, và mẹ tôi thường chỉ im lặng, không nói gì. Tôi thì chẳng quan tâm nhiều, vì nghĩ rằng tài sản của mẹ, bà muốn chia cho ai cũng là quyền của bà. Tôi chỉ cần lo cho mẹ được sống vui vẻ trong những ngày cuối đời là đủ.
Nhưng rồi, mẹ tôi qua đời. Bà ra đi nhẹ nhàng trong giấc ngủ, để lại cho tôi một khoảng trống lớn trong lòng. Ngày mẹ mất, các anh tôi về đầy đủ, đám tang tổ chức long trọng, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy lạc lõng. Mẹ tôi đã sống cùng tôi suốt hơn 10 năm qua, tôi quen với sự hiện diện của bà đến nỗi khi bà rời xa, tôi không biết phải đối diện thế nào với căn nhà trống rỗng này.
Sau đám tang, các anh tôi quyết định họp lại để đọc di chúc của mẹ. Họ háo hức, mong chờ xem mình sẽ được chia phần nào trong khối tài sản mà mẹ để lại. Còn tôi, không quá bận tâm đến việc đó. Ngày đọc di chúc, cả gia đình tôi tập trung đông đủ. Luật sư của mẹ đưa ra bản di chúc, và chúng tôi bắt đầu lắng nghe.
Tôi đã rất bất ngờ khi thấy mẹ chia hầu hết tài sản, đất đai cho các anh trai tôi. Họ mỗi người một phần, những mảnh đất lớn, có giá trị nhất đều được chia hết cho năm anh trai. Còn tôi, đứa con út đã chăm sóc mẹ suốt bao năm, lại không được nhắc đến trong việc chia tài sản. Di chúc chỉ ghi ngắn gọn rằng: “Đối với thằng út, mẹ không để lại mảnh đất nào.”
Tôi sững sờ, không tin vào tai mình. Tại sao mẹ lại làm như vậy? Tôi đã bên cạnh mẹ suốt bao năm, lo cho bà từng miếng ăn, giấc ngủ. Trong khi các anh tôi, dù thành đạt nhưng lại chỉ thỉnh thoảng về thăm, không hề chăm sóc mẹ. Vậy mà giờ đây, khi đọc di chúc, tôi lại chẳng được hưởng gì, dù chỉ là một mảnh đất nhỏ. Cảm giác tức giận và oan ức dâng tràn trong lòng tôi. Tôi nghẹn ngào, cố gắng giữ bình tĩnh để không bật khóc trước mặt mọi người.
Các anh trai tôi có vẻ hài lòng với phần tài sản được chia. Họ nhìn tôi với ánh mắt cảm thông, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, họ không thực sự bận tâm. Đối với họ, việc tôi không được chia phần là điều dễ hiểu. Tôi không có danh tiếng, không thành đạt như họ, chỉ là một người ở quê chăm mẹ. Có lẽ trong mắt họ, tôi chẳng xứng đáng để nhận phần tài sản lớn như họ.
Tôi lặng lẽ cầm bản di chúc lên đọc lại, hy vọng rằng mình đã bỏ sót điều gì đó. Nhưng khi đọc đến dòng cuối cùng, tôi bỗng giật mình. Có một câu cuối nhỏ, mà khi đọc lướt qua tôi đã không để ý: “Mẹ để lại cho con út toàn bộ căn nhà này, cùng với kỷ vật mà mẹ đã cất giữ trong chiếc hòm gỗ dưới gầm giường của mẹ.”

Tôi vội vàng chạy lên phòng mẹ, lục tìm chiếc hòm gỗ mà bà đã để lại. Mở nắp hòm ra, tôi thấy bên trong là những cuốn sổ tay cũ kỹ, những bức ảnh gia đình từ thuở xa xưa, và một cuốn sổ tiết kiệm với số tiền lớn hơn cả giá trị những mảnh đất mẹ đã chia cho các anh tôi. Đó là số tiền mà mẹ đã dành dụm suốt cuộc đời, không để lại cho ai ngoài tôi. Nước mắt tôi tuôn trào khi cầm cuốn sổ trên tay. Mẹ đã không bỏ rơi tôi, không hề quên tôi. Mẹ đã để lại cho tôi thứ quý giá nhất, không phải là mảnh đất hay tài sản, mà là tình yêu thương bao la mà suốt cuộc đời bà đã dành cho tôi, đứa con út đã ở bên cạnh bà cho đến những ngày cuối đời.
Tôi ngồi xuống, nghẹn ngào bật khóc:
- “Mẹ ơi, con hiểu rồi. Mẹ đã luôn yêu thương con, dù mẹ không nói ra. Con xin lỗi vì đã nghi ngờ mẹ.”
Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, điều quan trọng không phải là tài sản hay đất đai, mà là tình cảm và sự gắn kết mà mẹ đã dành cho tôi. Và dù không được chia đất, nhưng tôi đã nhận được điều quý giá hơn cả, là tình yêu không điều kiện của một người mẹ.
Tuần được nghỉ mỗi Chủ nhật, sếp luôn gọi giao việc, sáng thứ Hai hỏi xong chưa
Tâm sự - 4 giờ trướcTôi ước mình có quyền phớt lờ điện thoại, tin nhắn của sếp vào ngày nghỉ duy nhất trong tuần, ông ấy luôn giao việc khẩn vào Chủ nhật, sáng thứ hai hỏi "xong chưa".
Mẹ chồng giận ngược vì không chu cấp cho em chồng: Tôi bế tắc giữa nỗi lo tiền bạc và cái Tết không biết về đâu
Tâm sự - 18 giờ trướcGĐXH - Chuyện sẽ chẳng có gì nếu không có em chồng tôi xuống học đại học và ở cùng. Ở cả 1 năm mẹ chồng tôi không gửi thêm lấy 1 đồng nào. Em chồng là con trai, ở cùng mà quần áo không giặt, cơm không nấu, đi học còn phải anh chị gọi dậy.
Con gái tiết kiệm gửi tiền về hàng tháng, mẹ 64 tuổi liên tục bị 'đào lửa' lừa mất sạch tiền
Tâm sự - 22 giờ trướcGĐXH - Người ta nói tuổi này "khó bảo" thì đúng khó nói thật, nhắc nhở thì mẹ dỗi, không đưa tiền thì bảo không thương mẹ...
Mẹ chồng 'keo kiệt' mang sính lễ khiến cô dâu sững sờ, rơi nước mắt
Tâm sự - 1 ngày trướcTrước ngày cưới, tôi và mẹ chồng xảy ra nhiều bất đồng. Những mong muốn của tôi trong đám cưới đều bị dập tắt vì mẹ cho rằng lãng phí, không cần thiết.
Tối nào hàng xóm cũng đứng trước cửa nhà tôi 3 phút, hôm biết được lý do tôi chột dạ vô cùng
Tâm sự - 1 ngày trướcBan đầu tôi nghĩ là trùng hợp. Nhưng ngày nào cũng vậy thì không thể coi là vô tình được nữa.
Thông gia Việt kiều bay về dự đám tang, gửi phong bì khiến gia đình náo loạn
Tâm sự - 2 ngày trướcNgày mẹ tôi mất, bố mẹ vợ bay từ nước ngoài về dự đám tang. Ông bà gửi chiếc phong bì khiến gia đình tôi náo loạn.
Nghe tin bố chồng định chia tài sản, cả nhà xôn xao, đến lượt tôi mở phong bì mình được nhận thì đứng tim
Tâm sự - 2 ngày trướcMỗi người được phát một phong bì, không ai mở ngay.
Nỗi khổ của nàng dâu sống chung với bố chồng khó tính
Tâm sự - 2 ngày trướcKể từ khi bố chồng dọn về sống chung, cảm giác sợ về nhà bám lấy tôi mỗi chiều tan làm. Có hôm về đến cổng, tôi còn đứng lặng vài giây, hít sâu rồi mới dám bước vào.
Cú lừa 100 triệu trước ngày cưới và sự thật sau 4 năm kết hôn
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Nói là yêu nhau lâu nhưng lúc gật đầu đồng ý kết hôn, tôi chưa thực sự biết hết con người anh.
Con dâu cho trẻ ăn xin ngoài đường 500 nghìn, mẹ chồng phản ứng 'gắt'
Tâm sự - 3 ngày trướcThấy nàng dâu rút ra tờ 500.000 đồng rồi đưa cho đứa trẻ lang thang xin tiền dọc đường, mẹ chồng tỏ ra khó chịu, liên tục trách móc.
Làm giúp việc cho người giàu, tôi mới hiểu: Sự cô đơn không phân biệt giàu - nghèo
Tâm sựGĐXH - Sau thời gian làm giúp việc trong căn biệt thự rộng lớn của một người giàu, tôi mới hiểu vì sao công việc này lại có yêu cầu đặc biệt đến vậy.