Hà Nội
23°C / 22-25°C

Cuộc gặp như trong cổ tích

Chủ nhật, 07:00 19/05/2019 | Gia đình

Tình yêu là truyện cổ tích có thực. Anh đã vung chiếc đũa thần nhiệm màu của chính anh từ đêm gặp tình cờ ấy và tôi đã nghiêng lòng về anh mãi mãi.

Từ những câu chuyện cổ tích về Hoàng tử - công chúa, tôi đi tìm người trong mộng của cuộc đời mình.

Bàn làm việc của tôi ở trên tầng 3 của ngôi nhà, một chốn riêng tư tuyệt đối mà khi xây dựng căn nhà, ba tôi đã dành cho tôi. Ba tôi là luật sư, ông mong tôi sẽ nối nghiệp ông. Nhưng tôi đã chọn con đường khác và thi vào trường Mỹ thuật. Tôi thích tung tăng trong những gam màu lộng lẫy, tôi thích nhìn cuộc đời qua màu sắc. Ngay từ thuở còn học trung học, tôi đã có cái thú phác họa những gì có quanh mình. Đó là một buổi chiều vàng đến độ muốn khóc, đó là một chiếc xe bò mệt nhọc đi qua cơn mưa trên con đường đầy bùn đỏ.

Tôi rất thích vẽ những gương mặt, nhất là gương mặt những chàng trai hay ngồi ở quán cà phê bên kia đường, đối diện với cửa sổ của phòng tôi. Tôi phóng ống nhòm nhìn sang, và bắt gặp trên những gương mặt đó những hớn hở hay buồn lo. Tất cả họ đều trở thành tác phẩm của tôi mà không ai hay biết được. Nhưng thời gian cứ lầm lũi trôi qua bên ô cửa sổ của tôi, những chàng trai hẹn hò ở quán cà phê bên kia đường chỉ còn lại là những bức ký họa của tôi khi tôi nhìn họ qua lăng kính ảo, tôi vẫn không tìm thấy trong đó một người mà ngay khi chỉ cần nhìn thấy, lòng tôi sẽ chao nghiêng.

Thời gian cứ thế trôi qua khung cửa sổ của tôi. Những chàng trai cứ ghé đến quán cà phê bên kia đường. Có khi họ đi với một cô gái nào đó, có khi họ đi một mình và hình như là cô gái họ thương yêu đã không còn đến nữa.

Họ vui, họ buồn hay họ âu sầu, rạng rỡ ấy là không gian sống của tôi. Họ chẳng bao giờ biết được là tôi đang theo dõi họ và ghi lại hình ảnh họ trên những trang giấy. Tôi vẫn không nhìn thấy chàng Hoàng tử của cuộc đời mình qua ô cửa sổ.

Người ta vẫn thường bảo rằng những giấc mơ đôi khi chỉ là một giấc mơ, nhưng con người ôm lấy giấc mơ trong cuộc đời mình có khi mãi mãi vẫn đứng ở bên bờ ảo vọng, bởi làm gì có một người đàn ông hoàn chỉnh trong cuộc đời này. Nhưng rồi, anh đã xuất hiện trong cuộc đời tôi như thể anh biết tôi đang chờ đợi.

Đó là một buổi tối với những ngọn gió lả lơi thổi qua con phố, làm những chiếc lá bàng cuối cùng của mùa thu rụng xuống, nhường chỗ cho những nõn tơ của một lứa lá mới. Hôm đó tự dưng tôi thèm xuống phố, bởi vì gần như tôi không bao giờ đi xuống phố trong đêm, và đó cũng đã trở thành một thói quen của tôi. Tôi đi xuống phố vì bên quán cà phê đang mở một bản nhạc tôi thích, bài “Bình thường thôi” của Vũ Quốc Việt. “Bình thường thôi, bình thường thôi, bình thường thôi. Mà nghe sao không bình thường. Vì cuộc đời không ai giống như ai. Cuộc đời ơi, cuộc đời ơi, cuộc đời ơi. Bội bạc nhau để được gì. Vì sao, vì sao, vì sao. Có lẽ vì điều đó bình thường thôi”...

Tôi đã từng ngắm quán cà phê đó từ cửa sổ phòng tôi. Tôi đã thấy bao nhiêu người nói cười từ góc khuất của riêng mình. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi khám phá cái thế giới mà bấy lâu nay tôi vẫn ngắm nhìn nó, tung tóe những sắc màu trên những cuốn tập của tôi. Và tôi đã nhìn thấy một thế giới khác với thế giới tôi đã từng ngắm nhìn ở một khoảng cách.

Cô phục vụ trong bộ đồng phục xinh xinh, được thiết kế khéo với chiếc áo sơ mi màu tím hoa cà, chiếc váy trắng ôm đôi chân đầy gợi cảm, đưa tôi lên lầu. Tôi chọn ngay chiếc bàn mà tôi vẫn ngắm nhìn nó từ cửa sổ. Hôm nay chiếc bàn này trống vắng.

Anh đang ngồi bên chiếc piano, anh hát và đàn. Chỉ có mình tôi trong thênh thang hôm đó cùng tiếng đàn và anh chàng chơi piano. Anh nhìn thấy tôi, và tôi cũng nhìn thấy anh. Anh không phải là Hoàng tử, anh không phải là một người đàn ông đẹp trai. Mái tóc để dài búi ra sau có vẻ gì nghịch ngợm, cặp mắt kính trên gương mặt anh giống như một mẫu người cho các sinh viên Mỹ thuật chọn làm người mẫu để vẽ bài thực tập. Tôi ngắm anh vì quanh tôi chỉ có mình anh và tôi.

Rồi anh nói vọng xuống từ sân khấu: “Tôi xin tặng cô gái duy nhất có mặt trong căn phòng này một bài hát của Trịnh Công Sơn”. Anh hát thầm thì: “Chiều nay tôi ra phố về, thấy đời mình là những chuyến xe. Chiều nay tôi ra phố về, thấy đời mình là những quán không...”. Trong trí tưởng tượng của tôi khi anh hát là một con phố với những hàng cây, tôi đang lang thang trên đó và lá vàng đang chao rụng, là một quán nhỏ vắng khách, chổng chơ những ghế bàn buồn như muốn khóc. Tiếng đàn ngưng. Anh bước xuống từ tiếng đàn, tiếng hát đó, đến bàn của tôi:

- Một ly rượu làm quen nhé?

Chưa kịp đợi tôi trả lời. Anh đã gọi cô phục vụ đem hai ly vang sóng sánh tới. Tôi đã uống cạn ly rượu đó bởi sự chủ động của anh. Và lạ cho tôi là khi nhìn vào mắt anh, tôi có cảm giác như nhìn thấy bóng tôi trong đó, dẫu cho đến giây phút đó tôi mới gặp anh chưa đầy một tiếng đồng hồ, ngay cả tên anh tôi cũng vẫn chưa biết.

Tôi đã khép cánh cửa sổ của căn phòng mình lại. Tôi không ngắm nhìn những chàng trai ngồi ở quán cà phê bên kia đường, họ ngồi rất hồn nhiên vì không biết tôi đang theo dõi. Tôi không vẽ họ nữa, và tôi không cần vẽ họ nữa. Tôi cũng không còn mơ câu chuyện có một ngày nào đó sẽ có một chàng Hoàng tử xuất hiện. Còn Luân, anh chàng đã hát tặng tôi bài hát mênh mông buồn trong cái đêm tôi đã rời bỏ ô cửa sổ của mình, đi theo tiếng nhạc của anh đã làm cho những câu chuyện cổ tích của tôi mãi mãi vẫn chỉ là cổ tích. Chỉ có anh mới làm trái tim tôi chao đảo.

Tôi không còn mơ những đồng cỏ xanh với lung linh hoa nở, tôi không mơ những tòa lâu đài với những buổi yến tiệc ngọt ngào. Tôi cất những giấc mơ của mình vào những ngày tháng cũ. Bởi vì khi gặp anh, tôi hiểu rằng tình yêu mới là điều quan trọng hơn hết thảy mọi điều. Tình yêu là truyện cổ tích có thực. Anh đã vung chiếc đũa thần nhiệm màu của chính anh từ đêm gặp tình cờ ấy, và tôi đã nghiêng lòng về anh mãi mãi.

Giờ đây, khi ngắm nhìn anh khi hai đứa đang ngồi ở quán cà phê ở tận ngoại ô của ngày chủ nhật riêng tư, tôi bật cười trong ý nghĩ của mình: Trời ơi, anh có giống chàng Hoàng tử nào đâu?

Theo Khuê Việt Trường/Phụ Nữ Việt Nam

Bình luận
Xem thêm bình luận
Ý kiến của bạn
Người sống giản dị lúc trẻ, khi nghỉ hưu lại là người hạnh phúc nhất

Người sống giản dị lúc trẻ, khi nghỉ hưu lại là người hạnh phúc nhất

Gia đình - 1 giờ trước

GĐXH - Ai cũng mong những năm tháng sau khi nghỉ hưu sẽ là quãng đời bình yên, thảnh thơi và đáng tận hưởng. Thế nhưng, thực tế không phải ai cũng có được điều đó.

Top cung hoàng đạo nữ 'lão hóa ngược', tuổi càng lớn sắc vóc càng mặn mà

Top cung hoàng đạo nữ 'lão hóa ngược', tuổi càng lớn sắc vóc càng mặn mà

Gia đình - 5 giờ trước

GĐXH - Với những cung hoàng đạo nữ dưới đây, tuổi tác dường như chỉ khiến họ thêm mặn mà, quyến rũ và cuốn hút hơn. Càng trưởng thành, họ càng toát lên thần thái tự tin, từng trải.

Sự khác biệt giữa mẹ chồng 'cao tay' và mẹ chồng 'thích kiểm soát' chỉ nằm ở 3 điều này

Sự khác biệt giữa mẹ chồng 'cao tay' và mẹ chồng 'thích kiểm soát' chỉ nằm ở 3 điều này

Chuyện vợ chồng - 5 giờ trước

GĐXH - Một người mẹ chồng khôn ngoan không cần quá nhiều lời, chỉ cần biết giữ đúng khoảng cách, tôn trọng và tinh tế đúng lúc, con dâu sẽ xem như mẹ ruột.

Cặp đôi nhà sát vách ở Phú Thọ cưới nhau, tài xế ‘đau đầu’ chuyện lái xe hoa

Cặp đôi nhà sát vách ở Phú Thọ cưới nhau, tài xế ‘đau đầu’ chuyện lái xe hoa

Gia đình - 8 giờ trước

Hai nhà chung bức tường rào, hai chiếc cổng cách nhau 5m, tài xế phải điều khiển xe hoa thật chậm để màn đón dâu không diễn ra quá nhanh.

Giấc mơ nghỉ hưu ở quê tan vỡ: Chưa tròn một năm, chúng tôi tiêu sạch 1 tỷ và nhận ra sự thật phũ phàng

Giấc mơ nghỉ hưu ở quê tan vỡ: Chưa tròn một năm, chúng tôi tiêu sạch 1 tỷ và nhận ra sự thật phũ phàng

Gia đình - 20 giờ trước

GĐXH - Vợ chồng tôi vẽ ra nhiều viễn cảnh trong mơ về những tháng ngày nghỉ hưu ở chốn thôn quê. Song thực tế không như những gì chúng tôi mong đợi.

5 đặc điểm của người đàn ông xứng đáng để phụ nữ 'trao tim' không cần đắn đo

5 đặc điểm của người đàn ông xứng đáng để phụ nữ 'trao tim' không cần đắn đo

Chuyện vợ chồng - 23 giờ trước

GĐXH - Không phải người đàn ông nào cũng xứng đáng để gửi gắm cuộc đời. Chỉ những ai có trách nhiệm, thấu hiểu và giữ chữ tín mới thật sự đáng tin.

Vợ mắc bệnh hiếm liệt toàn thân, chồng bán nhà chiếm sạch tiền rồi biến mất

Vợ mắc bệnh hiếm liệt toàn thân, chồng bán nhà chiếm sạch tiền rồi biến mất

Gia đình - 1 ngày trước

Không những phải chịu nỗi đau thể xác sau khi mắc căn bệnh hiếm gặp, một người phụ nữ 28 tuổi ở tỉnh Giang Tô còn đối mặt với sự phản bội tàn nhẫn từ chồng.

6 kiểu phụ nữ 'vượng phu', đàn ông không trân trọng sớm muộn cũng phải hối hận

6 kiểu phụ nữ 'vượng phu', đàn ông không trân trọng sớm muộn cũng phải hối hận

Gia đình - 1 ngày trước

GĐXH - Người phụ nữ thực sự vượng phu (giúp chồng phát đạt) chưa chắc đã có vẻ ngoài kiêu sa đáng tự hào, cũng chưa chắc đã có năng lực vượt trội hơn người.

Cung hoàng đạo thực tế: Khi lý trí lấn át tình cảm

Cung hoàng đạo thực tế: Khi lý trí lấn át tình cảm

Gia đình - 1 ngày trước

GĐXH - Trong 12 cung hoàng đạo, có những người sống lý trí đến mức khiến người khác cảm thấy họ quá "tính toán".

‘Buông tay’ khi con gái 15 tuổi, người mẹ TPHCM xúc động nhận cuộc gọi từ Mỹ

‘Buông tay’ khi con gái 15 tuổi, người mẹ TPHCM xúc động nhận cuộc gọi từ Mỹ

Nuôi dạy con - 1 ngày trước

Có lẽ, giây phút người mẹ đặt tay lên vai con và nói “con cứ đi đi” chính là khoảnh khắc vừa ấm áp, vừa xé lòng nhất. Bởi phía sau lời dặn tưởng chừng đơn giản ấy là cả một hành trình của niềm tin, nỗi lo và sự trưởng thành trong tình mẫu tử.

Top