Choáng váng phát hiện người yêu phó mặc mẹ già yếu cho “ô-sin váy ngắn”
GiadinhNet - Tôi đến đúng giờ chị ô-sin cho bà ăn cơm. Một bát cơm nháo nhào, có miếng trứng, trộn canh sột sệt. Tôi hỏi, chị ta bảo đó là mẹ anh Nam. Tôi sững sờ và không tin nổi mắt mình.
Nhà nghèo, lực học lại rất bình thường nên tôi đành lỗi hẹn với cánh cửa trường đại học. Hết lớp 12, tôi đã làm rất nhiều việc kiếm sống.
Nhờ có chút hình thức, nhiều người đàn ông ngấp nghé, sẵn sàng “bao” tôi. Họ đều muốn lấy tôi làm vợ chứ không chơi bời lăng nhăng. Tôi hiểu rõ vậy nhưng tất cả những người đó đều giống nhau: Chẳng cần biết tôi có yêu lại không, chỉ cần nghĩ có nhiều tiền là sẽ chinh phục được cô gái nghèo. Trong số họ cũng có người không đến nỗi nào, nhưng tôi cảm thấy mình bị coi thường nên quyết không chấp nhận ai.
Giữa lúc đó, tôi được nhận vào làm việc tại một cơ quan nhà nước do chính người đứng đầu tuyển dụng. Nhiệm vụ của tôi chỉ là giúp thủ trưởng tiếp khách, trực điện thoại, thỉnh thoảng Giám đốc yêu cầu việc gì thì đáp ứng. Công việc không cần bằng đại học, chỉ cần chút khéo léo trong xứng xử và có hình thức. Hôm đến dự tuyển, tôi gặp chừng dăm bảy bạn nữ nữa, cũng trạc tuổi tôi. Cứ tưởng phải trả lời nhiều câu hỏi hoặc sát hạch gì ghê gớm, hoá ra chỉ có hai người là Giám đốc và chánh văn phòng hỏi mỗi người vài câu. Mấy bạn kia đều tốt nghiệp đại học, đều thạo tiếng Anh và vi tính. Còn tôi thì không. Sau chừng 15 phút như vậy, các ứng viên khác ra về, riêng tôi được vị chánh văn phòng mời ở lại, nói là sẽ hướng dẫn thêm cho tôi vài chi tiết cho đủ thủ tục giấy tờ. Với nhạy cảm bản thân, tôi biết mình đã “trúng”, mà may mắn này không đến với các bạn kia. Quả đúng như vậy.
- Em tuy chưa có bằng đại học, lại chưa biết tiếng Anh, vi tính chưa thạo, nhưng bù lại giao tiếp tốt, ngoại hình đạt yêu cầu, dễ gây thiện cảm với đối tượng tiếp xúc. Cơ quan sẽ nhận em. Sau này, nếu công tác tốt, sẽ được giữ lâu dài, được đi học tại chức tiếng Anh, vi tính bằng tiền của cơ quan. Lương bước đầu là 3 triệu đồng/tháng. Ít đấy, nhưng sẽ có việc làm thêm, cũng được chừng ấy nữa, tạm đủ, rồi sẽ dần dần...
Vị Giám đốc nói rất thẳng thắn, rành rọt với tôi như vậy. Tôi thích phong cách của anh. Chừng 40 tuổi, lại điển trai, nói tiếng Anh rất giỏi, trông đầy vẻ lãng mạn, ga-lăng. Anh còn dặn tôi nhiều điều mà bình thường, con gái chúng tôi rất hay tự ái, nhưng ở bối cảnh này, lại thích và thấy hay hay. Ví dụ anh dặn: “Con gái mới vào cơ quan phải biết ý tứ, nói năng chừng mực, tránh vô duyên. Em cần ăn mặc đẹp hơn. Thế này là quá xuềnh xoàng, không hợp ở đây. Có việc làm thì phải đầu tư thôi, chịu khó bỏ ra vài triệu, sau này kéo lại”. Tôi chăm chú nghe sếp phán, thấy anh thật cuốn hút bởi một phong cách rất đàn ông. Càng ấn tượng hơn trước câu nói cuối cùng khi tôi ra về của anh: “Em hãy nhớ: Người đẹp vì lụa. Em chớ chủ quan thấy mình xinh đẹp mà lơ là ăn mặc. Em vừa có dáng lại vừa có nét, chỉ cần quan tâm hơn một chút là nổi trội ngay thôi”.
Thế là lời nhận xét của người sếp đẹp trai, tài giỏi cứ ám ảnh tôi hoài, đã trở thành ngọn lửa đốt cháy nhiệt tình khiến tôi lao vào công việc, tận tuỵ hết mình, được mọi người ghi nhận, quý mến. Tôi càng sung sướng, tưởng như trong mơ và không tin đó là sự thật khi chỉ mấy tháng sau, Nam – tên anh Giám đốc - đã bộc lộ tình yêu với tôi. Anh tâm sự là lấy vợ cách đây 6,7 năm, nhưng do không chịu được sự quá bận bịu của anh nên đã đến với người đàn ông khác. Hiện anh đang sống một mình với mẹ già và thuê một ô-sin giúp việc. Anh nói đã yêu tôi ngay từ phút gặp gỡ đầu tiên do thấy tôi dịu dàng, nói chuyện có duyên. Không chút dè dặt, anh nói: “Em hoàn chỉnh cả về tính nết lẫn nhan sắc, anh rất mê”.
Khỏi phải kể tôi đón nhận hạnh phúc như thế nào vì thực sự tôi cũng có ấn tượng thú vị về anh ngay từ phút đầu. Thế là chúng tôi chính thức yêu nhau, công khai, đàng hoàng. Cơ quan có nhiều người vun vào. Dĩ nhiên cũng có không ít lời đàm tiếu. Nhưng chúng tôi không bận tâm vì quan hệ hợp pháp và điều quan trọng là cả hai đều yêu nhau.
Là thủ trưởng, Nam có một quy định: Không tiếp ai ở nhà riêng. Mọi việc đều gặp gỡ, giải quyết ở cơ quan. Anh cấm chuyện lui tới quà cáp, biếu xén và nói thẳng là nếu ai vi phạm sẽ bị khiển trách. Tôi càng quý trọng tính cách này của anh. Ngay cả với tôi – vợ tương lai của anh – Nam cũng nói : “Sau này sẽ hay, còn bây giờ em cũng phải tuân thủ như mọi người. Chúng ta thiếu gì chỗ gặp nhau mà phải ở nhà”. Tôi hoàn toàn thông cảm và yên tâm với quyết định của anh.
Chúng tôi đã yêu nhau say đắm, tưởng như trên đời này chẳng còn cặp tình nhân nào hơn thế. Cả một tuần giao lưu công việc như tất cả mọi nhân viên, chỉ cuối tuần mới đi chơi ở những nơi danh thắng. Những lần như thế, anh đều tự lái xe. Mới yêu nhau chưa lâu mà tất cả những nơi du lịch, nghỉ mát ở ngoài Bắc, anh đều đưa tôi đến hết. Anh hứa hẹn năm nay sẽ nghỉ phép để đưa tôi đi miền Nam chơi. Với tôi như vậy đã là quá hạnh phúc, mãn nguyện lắm.

Ảnh minh họa
Lẽ ra đám cưới của chúng tôi đã diễn ra nếu không có một lần... Hôm ấy, Nam nói là có việc phải ở nhà. Ai có gì thật đặc biệt thì gọi điện. Do công việc, tôi buộc phải tới nhà gặp anh trực tiếp chứ không thể nói qua điện thoại. Tôi nghĩ sắp làm vợ anh nên việc đến nhà chắc anh sẽ không nói gì. Khi đến nhà anh, tôi khám phá ra một sự thật : Lúc người ô-sin ra mở cửa, tôi thấy đó là một người phụ nữ chừng ngoài 30 tuổi, đẫy đà, mặc áo hai dây, hở vai, trễ ngực. Tôi chỉ nhận ra chị ta là ô-sin khi cất lời, nói tiếng Thanh Hóa và ngọng. Chị ta nói anh Nam đang ngủ trên nhà. Lúc đó khoảng 10h sáng. Vào đến nhà, tôi để ý gần cầu thang có căn phòng rộng chừng 6 mét vuông, kê một cái giường đơn nhỏ, đang có một bà già nằm co quắp, nhưng đó là cầu thang phía trong, sẽ rất ít người để ý vì khách lên tầng thì đi cầu thang ngoài sân. Tôi đến đúng giờ chị ô-sin cho bà ăn cơm. Một bát cơm nháo nhào, có miếng trứng, trộn canh sột sệt. Tôi hỏi, chị ta bảo đó là mẹ anh Nam. Tôi sững sờ và không tin nổi mắt mình. Chị ta nói là mọi việc cho cụ ăn uống đều do chị ta làm, còn Nam thì không bao giờ hỏi han, phó mặc tất cả, miễn đừng để cụ chết đói. Bà cụ năm nay đã ngoài 80, nhưng tôi tiến lại chào đã không thể nhận ra vì mắt lòa và tai nghễnh ngãng.
Thưa các anh chị! Tôi hoàn toàn sụp đổ về thần tượng của mình. Một người đàn ông có quyền lực, ngời ngời văn minh thế kia mà nỡ đối xử với mẹ ruột như vậy sao? Lại nữa: Cái chị giúp việc kia là kiểu gì vậy? Ở trong cùng một nhà có hai người khác giới không phải vợ chồng mà chị ta mặc áo hai dây, váy ngắn cũn cỡn là sao? Tôi linh cảm thấy điều gì đó rất ghê tởm hoàn toàn có thể diễn ra trong ngôi nhà sang trọng kia liên quan đến người chồng tương lai của mình. Phải chăng, Nam đã biến người giúp việc thành phương tiện để giải khuây? Người thì cần tiền công, kẻ thì cần...
Sau lần ấy, tôi quyết định chấm dứt tình yêu với Nam và sẽ nói thẳng ý nghĩ của mình. Nếu anh “trù” mà đuổi việc, tôi cũng chấp nhận. Từ chỗ rất yêu, tôi thấy rùng mình, ghê sợ người đàn ông kia. Tôi quyết định vậy, theo các anh chị, có vội vàng và “tàn nhẫn” với Nam không, bởi anh rất yêu tôi, nếu biết bị đoạn tình sẽ rất đau khổ?
Nguyễn Kiều Nga (Quận Lê Chân – Hải Phòng)
Nhà văn – Tiến sĩ tâm lý Nguyễn Đình San
Bạn quyết định như vậy là cần thiết. Một người như Nam sẽ không “đau khổ” như bạn nghĩ đâu. Nếu linh cảm của bạn là đúng - mà chúng tôi cũng tin như vậy - thì trong lúc yêu bạn, anh ta vẫn... với chị ô-sin kia. Hơn nữa, một đứa con thành đạt, có học thức, địa vị xã hội mà đối xử với mẹ ruột như vậy thì không còn là con người nữa rồi. Chúc bạn nhanh chóng “xa chạy, cao bay” thành công, an toàn.

Ghét mẹ chồng, lạnh nhạt, xa cách với chồng: Tôi không hiểu sao vợ mình lại thay đổi hoàn toàn sau khi sinh con?
Tâm sự - 8 giờ trướcGĐXH - Mỗi lần ra đường nhìn thấy gia đình người ta hạnh phúc, tôi chỉ muốn khóc. Đêm nào cũng trằn trọc vì nhớ vợ con. Tại sao mọi thứ lại thay đổi nhanh đến vậy?

Mẹ chồng cờ bạc, muốn tôi cho 5 triệu mỗi tháng
Tâm sự - 13 giờ trướcMỗi tháng mẹ chồng có 10 triệu tiền cho thuê nhà và 5 triệu lương hưu nhưng đều nướng vào cờ bạc. Mới đây bà còn nói đang có một khoản nợ, đề nghị tôi mỗi tháng cho bà 5 triệu đồng

Vợ muốn chu cấp hàng tháng cho bố mẹ: 'Cuộc chiến' giữa quan điểm báo hiếu và tương lai gia đình
Tâm sự - 18 giờ trướcGĐXH - Tôi đã giải thích cho cô ấy là chúng tôi nên tích lũy đã, còn có thể cuối năm gửi cho bố mẹ một khoản để bố mẹ đón Tết hoặc khi ốm đau thì đóng góp sau. Cũng không thể nặng bên ngoại hay bên nội hơn được nhưng cô ấy không đồng ý.

Tôi cầu hôn, bạn gái nói lương dưới 30 triệu đừng mơ cưới vợ
Tâm sự - 18 giờ trướcBạn gái từ chối lời cầu hôn, nói thu nhập hơn 20 triệu của tôi chỉ đủ sống độc thân, chỉ các cô chú 7x mới hạnh phúc nổi với cuộc sống tiêu dưới 50 triệu khi có con.

Chồng tôi vẫn lén lút chuyển tiền cho vợ cũ mua nhà
Tâm sự - 1 ngày trước10 năm sống cùng nhau, tôi không hề nghi ngờ chồng qua lại với vợ cũ, nhưng mới đây tôi được biết anh ấy còn chuyển tiền cho vợ cũ mua nhà

Ở rể, tiền bạc, tài sản để vợ và bố mẹ vợ giữ: Choáng với quan điểm 'khác lạ' của anh chàng 33 tuổi
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Hai vợ chồng có cuốn sổ đỏ, giấy đăng ký kết hôn, ít vàng cưới thì cũng nhờ ông bà ngoại cất két cho. Chẳng ai giữ tiền bằng bố mẹ, bố mẹ luôn tiết kiệm vì con vì cháu mà.

Câu nói trong đêm của bố chồng khiến tôi nghẹn ứ cổ họng, người run cầm cập, hoang mang nghĩ về tương lai
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Cả đêm hôm ấy, tôi không thể nào nhắm mắt. Những câu nói của bố chồng cứ ám ảnh trong đầu tôi.

3 ngày trước khi tôi cưới, mẹ trở về dúi cho 20 triệu, đến hôn lễ, bà hỉ hả nói một câu như xát muối vào lòng
Tâm sự - 1 ngày trướcTôi cúi đầu vâng dạ mà tim như có ai bóp nghẹt.

5 năm chờ chồng, ra đi sau 6 tháng vật lộn với bệnh tật: Thái độ của người chồng khiến cả gia đình vợ 'chết đứng'!
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - 5 năm sau khi anh đi, chị đổ bệnh nặng. Bệnh phát rất nhanh khiến chị suy kiệt kinh khủng, mà gọi anh về anh cũng không về. Chị cố gắng được 6 tháng thì qua đời.

Bà nội về quê đúng dịp nghỉ hè, mẹ 3 con căng thẳng tột độ
Tâm sự - 1 ngày trướcMẹ chồng tìm cách rời thành phố về quê đúng dịp các cháu nội được nghỉ hè khiến con dâu thất vọng, cảm thấy bị bỏ rơi trong việc chăm con nhỏ.

Về quê người yêu chơi, tôi sốc khi nghe thông tin hàng xóm nói
Tâm sựGĐXH - Ban đầu tôi không tin lắm. Nhưng hôm sau, tôi ra một quán khác cũng trong làng, hỏi thử thì ai cũng nói tương tự. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng...