Giấu vợ tráo đổi đứa con dị tật, 15 năm sau tôi chết đứng vì bị trả lại con
Sau ba lần sinh nở bất thành, cuối cùng Hương cũng được làm mẹ và tôi cũng được làm cha. Có điều, đứa con đầu lòng khác hẳn với tưởng tượng của tôi. Con bé mang dị tật...
Năm 27 tuổi, tôi kết hôn với Hương. Mong muốn có con luôn nên chúng tôi không sử dụng bất cứ biện pháp phòng tránh nào. Hơn một năm sau đó, Hương có tin vui. Để đảm bảo cái thai lớn lên an toàn và không gặp bất cứ biến cố gì, Hương nghỉ việc ở nhà an dưỡng, tôi thuê cho vợ một y tá riêng thường xuyên túc trực, chăm sóc. Mẹ tôi cũng dọn sang nhà ở cùng để chăm chút cho đứa cháu nội đang dần tượng hình.

Đứa trẻ chưa ra đời mang một nguồn sinh khí mới đến gia đình tôi. Các câu chuyện trong nhà hàng ngày giờ chỉ quay quanh chuyện đặt tên con, chuyện mua sắm quần áo, cách nuôi dậy đứa trẻ…Nhưng rồi, những thứ này trở thành vô nghĩa khi thai nhi bị chết lưu ở tháng thứ tư. Nỗi buồn ập đến nhưng nhanh chóng bị đẩy đi bởi chúng tôi tin rằng mình còn trẻ, việc có một đứa trẻ mới sẽ không quá khó khăn.
Khoảng năm tháng sau đó, vợ tôi mang thai lần thứ hai. Thế nhưng, chúng tôi lại mất con ở tháng thứ hai khi Hương lỡ chân ngã từ cầu thang xuống. Lí do mất con quá ngớ ngẩn khiến tôi nổi điên. Vợ chồng tôi bất hòa một thời gian dài. Sau khi làm lành, chúng tôi hứa với nhau sẽ cùng cố gắng để có con.
Lần thứ ba Hương mang thai, tôi và vợ chuyển xuống tầng một ở. Suốt chín tháng mười ngày, không gian đi lại của vợ chỉ có ở tầng một của căn nhà và đoạn đường từ nhà đến bệnh viện khám thai. Cuối cùng thì Hương cũng lâm bồn thành công, sinh được một cậu con trai kháu khỉnh, giống tôi như đúc. Hạnh phúc cuối cùng ngỡ đã mỉm cười vậy mà lại nhanh chóng vuột mất. Con tôi mất ở tháng thứ ba vì bệnh viêm phổi. Cái chết của con trai khiến Hương rơi vào trạng thái trầm cảm. Khoảng thời gian đầu, cô còn có biểu hiện tâm thần vì bị sang chấn tâm lý mạnh.
Trong một năm ròng kiên trì chạy chữa, uống đủ thứ thuốc an thần, vợ tôi mới tạm bình tâm trở lại. Cô đi làm phiên dịch cho một công ty du lịch nhỏ để thay đổi không khí. Không ai nói ra nhưng gia đình chúng tôi tự quy ước ngầm với nhau rằng không bao giờ nói chuyện con cái trước mặt Hương. Tôi và bố mẹ cũng cố gắng tránh cho Hương gặp trẻ nhỏ, xem chương trình tivi có nói đến lũ trẻ…Tôi sợ Hương sẽ buồn và bị kích động tinh thần. Con cái là của trời cho, tôi cho rằng mình không nên đặt nặng vấn đề này, chuyện gì đến rồi sẽ đến.
Lần mang thai thứ 4 của Hương, chúng tôi cư xử như không hề có một sự kì vọng nào. Hương vẫn đi làm bình thường như mọi bà bầu. Thai nhi phát triển bình thường. Vì tâm lý thoải mái nên việc mang bầu của Hương lần này dường như cũng dễ dàng hơn. Không có một sự bất thường nào được phát hiện ra cho đến khi con gái của chúng tôi chào đời. Nhưng cuộc đời thật lắm trớ trêu, bế đứa con trên tay, tôi chết đứng nhìn hai chân con bị dính liền nhau, khuôn mặt con cũng bị dị dạng, méo xẹo. Hương đã không siêu âm, không khám thai, không làm gì cả cho đến ngày sinh con. Đứa con này không lành lặn. Đây là điều mà chưa bao giờ chúng tôi nghĩ đến.

Vợ tôi sinh tại nhà, lại lịm ngay đi sau khi lâm bồn nên chuyện về đứa con không lành lặn chỉ có tôi, người đỡ đẻ và bác giúp việc biết. Ngay trong đêm đó, tôi may mắn tìm được một đứa trẻ khác để thay thế còn đứa con ruột thịt, tôi giao cho bác giúp việc. Bác giúp việc nhận của tôi hai trăm triệu và bế đứa trẻ về quê. Câu chuyện khép lại tại đó trừ việc hàng tháng tôi vẫn gửi tiền nuôi con nhưng tôi tuyệt nhiên chưa một lần đến thăm con. Tôi sợ phải nhìn hình hài không lành lặn ấy, tôi không thể nghĩ đó là con của mình.
May mắn cho tôi, Lan, đứa trẻ thay thế có những nét hao hao giống Hương. Gia đình tôi tràn ngập tiếng cười khi có thêm bé Lan. Theo thời gian, cảm giác day dứt, có lỗi của tôi dần biến mất. Tôi yêu thương Lan như con ruột. Chưa bao giờ tôi chạnh lòng nghĩ về đứa trẻ kém may mắn kia cho đến một ngày, bác giúp việc muốn trả lại đứa trẻ. Ngày đó là 15 năm sau ngày tôi bế con mình đưa cho bác.
Bác giúp việc nói bác đã già, không thể chăm nom cho con bé được nữa. Bác cũng gói ghém đủ hai trăm triệu trả lại cho tôi: “Ngày ấy, tôi nhận của chú 200 triệu là để chú yên tâm chứ tôi không hề có ý định lấy. Tôi thương đứa trẻ tội nghiệp nên mới nhận nuôi. Giá kể như tôi có chồng con ở quê, tôi sẽ nhờ họ nuôi hộ đứa bé lúc tôi già yếu, gần đất xa trời như thế này nhưng tôi chẳng có ai. Nghĩ tội con bé từ lúc sinh ra đến nay chưa một ngày được ở cùng bố mẹ đẻ nên giờ tôi mong chú nhận lại cháu. Cũng là một kiếp người mà nó thiệt thòi, chú nên thương nó hơn mới phải…”.
Những lời đề nghị của bác giúp việc với tôi như tiếng sét giữa trời quang. Nếu tôi nhận đứa trẻ này về thì mọi sự sẽ đổ vỡ hết, hạnh phúc của gia đình tôi sẽ tan tành. Hương sẽ nghĩ gì về tôi? Lan sẽ sống ra sao khi biết mình là con nuôi? Tôi không biết nên quyết định thế nào: nhận đứa trẻ ruột thịt trở về hay tìm cho con một gia đình mới? Phải làm thế nào để nói cho vợ tôi biết sự thật kinh khủng này?
Theo Nguyễn H. (TP.Hồ Chí Minh)/PNO

Sau một đêm, tôi từ nàng dâu có hiếu chuyển sang bất hiếu với bố mẹ chồng vì một lý do
Tâm sự - 10 giờ trướcGĐXH - Đêm ấy, tôi không sao chợp mắt nổi. Sáng hôm sau, tôi thấy mình cô đơn, lạc lõng trong chính căn nhà mình đã từng muốn gắn bó lâu dài.

Tôi ngột ngạt trước sự hỗ trợ, giúp đỡ từ nhà vợ
Tâm sự - 12 giờ trướcGĐXH - Nhiều lúc nhìn lại cuộc sống hiện có đều do gia đình vợ giúp sức thì tôi lại cảm thấy bị phụ thuộc, bản thân vô dụng...

Có cô gái nào 19 tuổi vẫn bị bố mẹ lắp camera trong phòng để giám sát như tôi?
Tâm sự - 20 giờ trước"Không có gì mờ ám thì sao phải sợ?", lý lẽ ngang phè của bố khiến tôi bất lực, liệu có cô gái nào 19 tuổi vẫn bị bố mẹ lắp camera trong phòng để giám sát như tôi?

Bị mẹ chồng coi thường vì mẹ tôi thách cưới 100 triệu
Tâm sự - 1 ngày trướcMẹ chồng coi thường từ chuyện tôi có bầu trước khi cưới, đến chuyện gia đình tôi nghèo phải thách cưới lên đến 100 triệu đồng. Bà còn nói số tiền đó tuy nhỏ đối với nhà trai nhưng nó là thước đo liêm sỉ của gia đình tôi…

Ly hôn vẫn phải ở chung vì chưa bán được nhà, vợ chồng cũ dở khóc dở cười
Tâm sự - 1 ngày trướcLy hôn lẽ ra phải là dấu chấm hết để mỗi người tìm cho mình một cuộc sống mới. Nhưng với tôi và chồng cũ, dấu chấm ấy lại… treo lơ lửng, vì căn nhà chung vẫn chưa bán được.

Làm 40 mâm cỗ đón quý tử, 3 năm sau chồng chết lặng khi xét nghiệm ADN
Tâm sự - 1 ngày trướcCuộc đời tôi quả là một trò đùa của số phận. Kể từ ngày nhận kết quả xét nghiệm ADN, tôi cảm thấy nhục nhã và chán chường.

Từ ngày tôi kiếm được ít tiền đi, vợ làm những việc khiến tôi muốn khóc
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Từ ngày tôi kiếm được ít tiền đi, tôi nhận ra vợ không còn yêu thương mình như trước nữa. Cảm nhận của tôi rất rõ ràng.

Đối xử tệ bạc vì nghĩ mẹ già phân chia tài sản không đều, sau khi bà qua đời, tôi đau đớn khi biết sự thật
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH – Có những sự việc xảy ra, dù có hối hận, có day dứt nhưng cũng không thể nào quay ngược được thời gian để sửa lại được nữa. Và tôi đang ở trong hoàn cảnh như vậy…

3 con giàu có, nhưng tuổi già tôi vẫn chọn viện dưỡng lão: Lý do khiến ai cũng bất ngờ
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Thay vì chờ đợi con cái về chăm sóc, tôi chủ động đưa vợ vào viện dưỡng lão, sống những ngày tuổi già an nhàn bằng chính số tiền mình tích góp.

Hai người ngoại tình: Ba gia đình tan vỡ, một đứa trẻ chưa kịp chào đời và sự thật trớ trêu
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Hai người ngoại tình. Cái giá của nó là 3 gia đình tan vỡ, một đứa trẻ chưa kịp chào đời và 3 đứa trẻ khác sẽ lớn lên trong những gia đình đổ vỡ.

3 con giàu có, nhưng tuổi già tôi vẫn chọn viện dưỡng lão: Lý do khiến ai cũng bất ngờ
Tâm sựGĐXH - Thay vì chờ đợi con cái về chăm sóc, tôi chủ động đưa vợ vào viện dưỡng lão, sống những ngày tuổi già an nhàn bằng chính số tiền mình tích góp.