Hà Nội
23°C / 22-25°C

Giấu vợ tráo đổi đứa con dị tật, 15 năm sau tôi chết đứng vì bị trả lại con

Chủ nhật, 19:00 11/09/2016 | Tâm sự

Sau ba lần sinh nở bất thành, cuối cùng Hương cũng được làm mẹ và tôi cũng được làm cha. Có điều, đứa con đầu lòng khác hẳn với tưởng tượng của tôi. Con bé mang dị tật...

Năm 27 tuổi, tôi kết hôn với Hương. Mong muốn có con luôn nên chúng tôi không sử dụng bất cứ biện pháp phòng tránh nào. Hơn một năm sau đó, Hương có tin vui. Để đảm bảo cái thai lớn lên an toàn và không gặp bất cứ biến cố gì, Hương nghỉ việc ở nhà an dưỡng, tôi thuê cho vợ một y tá riêng thường xuyên túc trực, chăm sóc. Mẹ tôi cũng dọn sang nhà ở cùng để chăm chút cho đứa cháu nội đang dần tượng hình.

Đứa trẻ chưa ra đời mang một nguồn sinh khí mới đến gia đình tôi. Các câu chuyện trong nhà hàng ngày giờ chỉ quay quanh chuyện đặt tên con, chuyện mua sắm quần áo, cách nuôi dậy đứa trẻ…Nhưng rồi, những thứ này trở thành vô nghĩa khi thai nhi bị chết lưu ở tháng thứ tư. Nỗi buồn ập đến nhưng nhanh chóng bị đẩy đi bởi chúng tôi tin rằng mình còn trẻ, việc có một đứa trẻ mới sẽ không quá khó khăn.

Khoảng năm tháng sau đó, vợ tôi mang thai lần thứ hai. Thế nhưng, chúng tôi lại mất con ở tháng thứ hai khi Hương lỡ chân ngã từ cầu thang xuống. Lí do mất con quá ngớ ngẩn khiến tôi nổi điên. Vợ chồng tôi bất hòa một thời gian dài. Sau khi làm lành, chúng tôi hứa với nhau sẽ cùng cố gắng để có con.

Lần thứ ba Hương mang thai, tôi và vợ chuyển xuống tầng một ở. Suốt chín tháng mười ngày, không gian đi lại của vợ chỉ có ở tầng một của căn nhà và đoạn đường từ nhà đến bệnh viện khám thai. Cuối cùng thì Hương cũng lâm bồn thành công, sinh được một cậu con trai kháu khỉnh, giống tôi như đúc. Hạnh phúc cuối cùng ngỡ đã mỉm cười vậy mà lại nhanh chóng vuột mất. Con tôi mất ở tháng thứ ba vì bệnh viêm phổi. Cái chết của con trai khiến Hương rơi vào trạng thái trầm cảm. Khoảng thời gian đầu, cô còn có biểu hiện tâm thần vì bị sang chấn tâm lý mạnh.

Trong một năm ròng kiên trì chạy chữa, uống đủ thứ thuốc an thần, vợ tôi mới tạm bình tâm trở lại. Cô đi làm phiên dịch cho một công ty du lịch nhỏ để thay đổi không khí. Không ai nói ra nhưng gia đình chúng tôi tự quy ước ngầm với nhau rằng không bao giờ nói chuyện con cái trước mặt Hương. Tôi và bố mẹ cũng cố gắng tránh cho Hương gặp trẻ nhỏ, xem chương trình tivi có nói đến lũ trẻ…Tôi sợ Hương sẽ buồn và bị kích động tinh thần. Con cái là của trời cho, tôi cho rằng mình không nên đặt nặng vấn đề này, chuyện gì đến rồi sẽ đến.

Lần mang thai thứ 4 của Hương, chúng tôi cư xử như không hề có một sự kì vọng nào. Hương vẫn đi làm bình thường như mọi bà bầu. Thai nhi phát triển bình thường. Vì tâm lý thoải mái nên việc mang bầu của Hương lần này dường như cũng dễ dàng hơn. Không có một sự bất thường nào được phát hiện ra cho đến khi con gái của chúng tôi chào đời. Nhưng cuộc đời thật lắm trớ trêu, bế đứa con trên tay, tôi chết đứng nhìn hai chân con bị dính liền nhau, khuôn mặt con cũng bị dị dạng, méo xẹo. Hương đã không siêu âm, không khám thai, không làm gì cả cho đến ngày sinh con. Đứa con này không lành lặn. Đây là điều mà chưa bao giờ chúng tôi nghĩ đến.

Vợ tôi sinh tại nhà, lại lịm ngay đi sau khi lâm bồn nên chuyện về đứa con không lành lặn chỉ có tôi, người đỡ đẻ và bác giúp việc biết. Ngay trong đêm đó, tôi may mắn tìm được một đứa trẻ khác để thay thế còn đứa con ruột thịt, tôi giao cho bác giúp việc. Bác giúp việc nhận của tôi hai trăm triệu và bế đứa trẻ về quê. Câu chuyện khép lại tại đó trừ việc hàng tháng tôi vẫn gửi tiền nuôi con nhưng tôi tuyệt nhiên chưa một lần đến thăm con. Tôi sợ phải nhìn hình hài không lành lặn ấy, tôi không thể nghĩ đó là con của mình.

May mắn cho tôi, Lan, đứa trẻ thay thế có những nét hao hao giống Hương. Gia đình tôi tràn ngập tiếng cười khi có thêm bé Lan. Theo thời gian, cảm giác day dứt, có lỗi của tôi dần biến mất. Tôi yêu thương Lan như con ruột. Chưa bao giờ tôi chạnh lòng nghĩ về đứa trẻ kém may mắn kia cho đến một ngày, bác giúp việc muốn trả lại đứa trẻ. Ngày đó là 15 năm sau ngày tôi bế con mình đưa cho bác.

Bác giúp việc nói bác đã già, không thể chăm nom cho con bé được nữa. Bác cũng gói ghém đủ hai trăm triệu trả lại cho tôi: “Ngày ấy, tôi nhận của chú 200 triệu là để chú yên tâm chứ tôi không hề có ý định lấy. Tôi thương đứa trẻ tội nghiệp nên mới nhận nuôi. Giá kể như tôi có chồng con ở quê, tôi sẽ nhờ họ nuôi hộ đứa bé lúc tôi già yếu, gần đất xa trời như thế này nhưng tôi chẳng có ai. Nghĩ tội con bé từ lúc sinh ra đến nay chưa một ngày được ở cùng bố mẹ đẻ nên giờ tôi mong chú nhận lại cháu. Cũng là một kiếp người mà nó thiệt thòi, chú nên thương nó hơn mới phải…”.

Những lời đề nghị của bác giúp việc với tôi như tiếng sét giữa trời quang. Nếu tôi nhận đứa trẻ này về thì mọi sự sẽ đổ vỡ hết, hạnh phúc của gia đình tôi sẽ tan tành. Hương sẽ nghĩ gì về tôi? Lan sẽ sống ra sao khi biết mình là con nuôi? Tôi không biết nên quyết định thế nào: nhận đứa trẻ ruột thịt trở về hay tìm cho con một gia đình mới? Phải làm thế nào để nói cho vợ tôi biết sự thật kinh khủng này?

Theo Nguyễn H. (TP.Hồ Chí Minh)/PNO

Bình luận
Xem thêm bình luận
Ý kiến của bạn
Bức xúc vì hàng xóm nhờ đón con cả tháng, đi chợ hộ không trả tiền còn chê

Bức xúc vì hàng xóm nhờ đón con cả tháng, đi chợ hộ không trả tiền còn chê

Tâm sự - 6 phút trước

Người thì nhờ đón con suốt tháng, người dặn mua giúp mớ rau, con cá nhưng chê bôi và không chịu trả tiền. Khi tôi từ chối khéo thì hàng xóm tỏ thái độ ra mặt, nói tôi “sống đừng chỉ nghĩ đến mình”.

Chồng 1m82 kiếm tiền giỏi vẫn phải nhịn vợ như 'nhịn cơm sống'

Chồng 1m82 kiếm tiền giỏi vẫn phải nhịn vợ như 'nhịn cơm sống'

Tâm sự - 38 phút trước

GĐXH - Tôi chỉ muốn góp ý cho vợ học hỏi thêm kỹ năng trong cuộc sống để biết cách nuôi dạy con, ứng xử với cha mẹ, anh em cho trọn. Nhưng toàn phản tác dụng, lại cãi nhau khóc lóc rất mệt.

Họp lớp 25 năm, 20 người tái mặt vì hóa đơn bữa nhậu: Đi về đồng loạt rời nhóm

Họp lớp 25 năm, 20 người tái mặt vì hóa đơn bữa nhậu: Đi về đồng loạt rời nhóm

Tâm sự - 12 giờ trước

GĐXH - Buổi họp lớp của nhóm bạn học lại trở thành bài học đắt giá về sĩ diện và ứng xử nơi bàn tiệc.

Nhiều người tưởng tôi bị con bỏ, nhưng thực tế viện dưỡng lão lại là lựa chọn tốt nhất đời tôi

Nhiều người tưởng tôi bị con bỏ, nhưng thực tế viện dưỡng lão lại là lựa chọn tốt nhất đời tôi

Tâm sự - 18 giờ trước

GĐXH - Ở tuổi 75, thay vì sống cùng con cháu như nhiều người cao tuổi khác, tôi lại chủ động chọn viện dưỡng lão làm nơi an dưỡng cuối đời.

Cầm 200 nghìn đi đám giỗ, thông gia nghèo bất ngờ khi gia chủ trả lại phong bì

Cầm 200 nghìn đi đám giỗ, thông gia nghèo bất ngờ khi gia chủ trả lại phong bì

Tâm sự - 23 giờ trước

Một số khách mời ở xa đến dự đám giỗ có đôi chút bất ngờ nhưng những người hàng xóm, bà con thân thiết của chủ nhà thì vui vẻ nhận lại phong bì sau khi kính lễ.

Đi xem mắt 3 lần mà lần nào tôi cũng trở về trong hụt hẫng, đàn ông thời nay sao vậy?

Đi xem mắt 3 lần mà lần nào tôi cũng trở về trong hụt hẫng, đàn ông thời nay sao vậy?

Tâm sự - 1 ngày trước

Tôi không biết làm thế nào mới có thể tìm được người phù hợp với yêu cầu của mình.

Cùng mức lương gần 20 triệu/tháng nhưng vợ chẳng giữ được đồng nào còn chồng thì vẫn nguyên xi: Mâu thuẫn bùng nổ

Cùng mức lương gần 20 triệu/tháng nhưng vợ chẳng giữ được đồng nào còn chồng thì vẫn nguyên xi: Mâu thuẫn bùng nổ

Tâm sự - 1 ngày trước

Vậy mới thấy, việc minh bạch tài chính trong gia đình là điều rất quan trọng và thể hiện sự tin tưởng, chia sẻ với nhau.

Mẹ đi lấy chồng, bố tôi nói 1 câu khiến cả hội trường bật khóc

Mẹ đi lấy chồng, bố tôi nói 1 câu khiến cả hội trường bật khóc

Tâm sự - 1 ngày trước

GĐXH - "Cả một đời này tôi nợ cô ấy hai chữ hạnh phúc. Tôi hi vọng cả quãng đường còn lại của cô ấy sẽ toàn là tiếng cười khi ở bên anh" - bố nói tại hôn lễ của mẹ tôi.

Tôi đang phải 'trả nghiệp' vì bỏ người yêu trong lúc nhập viện cấp cứu?

Tôi đang phải 'trả nghiệp' vì bỏ người yêu trong lúc nhập viện cấp cứu?

Tâm sự - 1 ngày trước

GĐXH - Anh thức khuya dậy sớm, làm 2-3 công việc để cố gắng lo cho tương lai hai đứa. Đến lúc anh ngã quỵ, phải nhập viện cấp cứu vì suy thận, tôi đã bỏ lại anh tự xoay xở với bệnh tật.

Trót khoe chồng là giám đốc, cô gái 'khốn khổ' với đồng nghiệp

Trót khoe chồng là giám đốc, cô gái 'khốn khổ' với đồng nghiệp

Tâm sự - 1 ngày trước

Một lần, khi đồng nghiệp hỏi thăm, tôi buột miệng kể, chồng mình là giám đốc công ty bất động sản và hai vợ chồng đang chờ năm đẹp để sinh con. Tôi không ngờ thông tin này lại khiến cuộc sống công sở của mình trở nên "khốn khổ".

Top