Mang bầu 7 tháng nhưng toàn bị mẹ chồng bắt xách nặng trèo cao, không làm thì bà lên mạng khóc lóc
Tôi muốn thoát khỏi ngôi nhà tù túng này lắm, nhưng nhà ngoại ở quá xa nên chẳng làm gì được...
Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình lại lấy chồng ở Đà Nẵng. Ngày xách đồ từ Hà Nội theo chồng vào đây, mẹ với chị gái tôi khóc muốn lụt nhà, bảo rằng sau này mệt mỏi thì chạy về ngoại kiểu gì. Tôi mạnh mẽ an ủi họ rằng mình không sao, gái lớn gả chồng thì phải theo chồng, chứ ở nhà quấn mẹ mãi sao được.
Bây giờ thì tôi hối hận rồi. Lấy chồng xa có nhiều chuyện khó nói, dù không ai bắt nạt vẫn cảm thấy tủi thân vô cùng. Đà Nẵng đẹp và sầm uất nhưng tôi chẳng có bạn bè người quen nào trong đây, đồ ăn cũng có thứ hợp thứ không. Nhà chồng ở gần biển nên mỗi khi buồn tôi lại ra bãi cát đi dạo, cơ mà khi nào có chồng bên cạnh mới vui, còn một mình thì vẫn mông lung ngắm sóng biển.
Lúc biết tin có bầu thì 2 bên gia đình đều vui. Ông bà nội ngoại rộn ràng hết cả lên, dự tính đủ mọi kế hoạch khi có thêm đứa cháu. Nhà tôi đã chốt hè sẽ vào Đà Nẵng chơi, tiện đến thăm nhà thông gia và hội ngộ con gái. Tôi cũng háo hức mong chờ đến lúc đó lắm, nhưng chưa kịp sum vầy thì cuộc sống đã thêm nhiều chông gai.
Bố mẹ chồng tôi là chủ của 2 tiệm cà phê với chè lâu năm ở thành phố biển. Công việc kinh doanh bận rộn nên họ hiếm khi đi đâu, cả ngày chỉ ở nhà quản lý việc bán hàng. Tôi lấy chồng xong vào đây cũng không cần xin việc, mọi người bảo chỉ cần ngồi thu tiền khách là được rồi.
Ban đầu khi mới có bầu thì tôi làm ở quán cà phê rất nhàn nhã. Chồng tôi không cho vợ sang quán chè vì bên đó đông đúc hơn, lại chật hẹp khó đi lại. Thế là tôi chỉ ngồi ở tiệm nước đón khách kiêm thu ngân, thoải mái ngồi xem phim lướt điện thoại.
Đến lúc tôi bầu 6 tháng thì bố mẹ chồng quyết định tạm đóng cửa quán cà phê để nâng cấp sửa chữa. Họ muốn đổi mô hình kinh doanh sang bán trà, thiết kế thêm nhiều góc sống ảo cho phù hợp với khách du lịch trẻ.

Trong lúc tiệm tạm nghỉ thì mẹ chồng gọi tôi sang phụ ở quán chè. Quán 4 tầng nhưng ngày nào cũng đông nghịt khách, tôi ngồi ở cửa đếm tiền trả bill chóng mặt luôn. Từ lúc sang đây tôi không còn được thoải mái nghỉ ngơi ăn vặt nữa, đến cơm trưa cũng 2-3h chiều mới được ăn.
Làm vài hôm tôi bắt đầu than với chồng rằng mệt quá. Bụng thì càng ngày càng to, tôi ngửi mùi nguyên liệu chè nhiều quá nên suốt ngày nôn nao như đợt nghén vậy.
Chồng đi làm văn phòng đâu hiểu được cảm giác của tôi, anh chỉ lặp đi lặp lại câu an ủi rằng vợ chịu khó một chút. Chả hiểu "một chút" ở đâu khi ngày nào cũng phải chịu đựng liên tục như vậy?
Tôi có nói với mẹ chồng rằng mình mệt, không tiện đi lại nhiều, tưởng bà sẽ biết ý thông cảm cho con dâu nhưng không.
Mẹ chồng nhíu mày nhìn bụng tôi xong bảo "có to như quả bóng đâu mà kêu". Tưởng bà khó chịu vì bận việc nên tôi cũng không phản ứng gì, nhưng đến lúc thấy tôi gọi ship cơm gà ngồi ăn trong góc quán thì mẹ chồng lại gắt gỏng lên.
- Việc một đống ra mà ngồi đó ung dung, suốt ngày chỉ biết xem điện thoại!
Từ ngỡ ngàng chuyển sang tủi thân, tôi đành cất hộp cơm mới xúc được vài miếng xuống gầm bàn.
Rồi sau đó là chuỗi ngày ấm ức hơn khi mẹ chồng liên tục gọi tôi làm việc, thậm chí bắt tôi bưng bê hàng mới khi có xe ô tô chuyển đến. Kho thì để tận trên tầng 3, tôi leo lên leo xuống thở không nổi.
Có lần mẹ chồng còn bắc ghế kêu tôi trèo lên lấy túi bột trên nóc kệ hàng, tôi từ chối vì sợ ngã, mẹ chồng liền mắng tôi là đứa không làm được cái gì nên hồn.
Những thùng xốp đựng nguyên liệu, sữa, kem, cả đá viên nữa, thùng nào cũng to nặng khiến tôi bê rất vất vả.
Bụng nhô lên chẳng ôm sát thùng vào được, tôi phải chật vật kê thùng lên đùi vừa đi vừa nghỉ.
Mẹ chồng thấy vậy có vẻ không vui, bà lẩm bẩm rằng "làm ăn cái kiểu gì trông chướng mắt".
Nhân viên thương tôi bụng mang dạ chửa nên toàn lén bê giúp, cô tạp vụ thì lắc đầu bảo con dâu chửa thế còn bắt vác nặng.
Tôi nhờ chồng nói khéo với mẹ để nghỉ việc quán chè. Giờ em bé trong bụng đã hơn 7 tháng rồi, chỉ còn vài tuần nữa thôi là đẻ. Cứ bê vác suốt ngày thế thì làm sao tôi chịu được.
Lưng với chân tay đau nhức vô cùng, lại còn bị phù nề nữa chứ. Lúc cưới tôi 52kg, giờ 78kg rồi, nhấc chân lên còn khó chứ đừng nói là làm việc nặng hơn.
Mẹ tôi ngoài Hà Nội biết chuyện cũng phiền não lắm. Thương con gái nên bà gọi điện cho thông gia xin cho con gái được nghỉ ngơi, bảo tôi sức khỏe yếu từ nhỏ, giờ mang thai cần được dưỡng sức. Nào ngờ mẹ chồng đốp chát lại luôn, kêu "yếu thì phải lao động nhiều lên cho khỏe", chứ nằm ì đó ra thì khéo thành người liệt (!)
Sau đó mẹ chồng lên mạng đăng bài bóng gió rằng trên đời có phải mỗi mình mang bầu đâu mà õng ẹo như công chúa.
Bà còn trả lời bình luận của người quen rằng "Phụ nữ mang thai phải làm việc nhiều thì mới dễ đẻ", rồi khoe ngày xưa bà chửa đẻ 3 lần toàn chạy ra biển nhặt cá bán tôm chứ nào được ngồi ôm điện thoại như con dâu bây giờ. Bà còn chê tôi lười biếng, ăn bám, đã ngồi không ăn sẵn còn muốn để người khác hầu.
Biết mẹ chồng "dằn mặt" mình nên tôi buồn lắm. Bố chồng thấy tội quá đành bảo tôi cứ ở nhà mà dưỡng thai, mẹ nói gì cứ bỏ ngoài tai cho đỡ nhọc.
Tôi cũng nghĩ mẹ chồng chỉ nói vậy thôi chứ tâm bà không xấu, cơ mà trong đầu tôi vẫn ám ảnh những lời nói cay nghiệt của bà. Đúng là họa vô đơn chí.
Giờ tôi cố ý trái lời mẹ chồng, không ra tiệm chè làm việc nữa liệu bà có đuổi tôi ra khỏi nhà vì vô dụng không? Cuộc sống làm dâu sau này còn dài, nhà ngoại thì xa xôi, nghĩ đến tương lai tôi thấy mù mịt quá...
Tôi nghỉ chơi với những người bạn lần nào đi ăn cũng đến muộn cả tiếng
Tâm sự - 1 giờ trướcHẹn ăn sáng 8h thì 10h mới đến, hẹn ăn lẩu 12h thì 13h30 tới và nghĩ "có chia tiền là được"; sau rất nhiều lần như vậy, tôi loại mấy người bạn này khỏi nhóm tụ tập.
Làm lụng vất vả 10 năm tích góp nhờ bố mẹ mua đất, tôi choáng váng khi biết người đứng tên là ai
Tâm sự - 21 giờ trướcGĐXH - Vì mảnh đất, tôi xích mích với bố mẹ, rạn nứt với em gái và đỉnh điểm là đứng trước nguy cơ đổ vỡ hôn nhân.
Tôi làm dâu bằng cả thanh xuân, còn chồng thì không chịu làm rể
Tâm sự - 1 ngày trướcTrên đường đi, tôi nghĩ về bố mẹ đẻ, nghĩ về những ngày mình còn son rỗi...
Tuần được nghỉ mỗi Chủ nhật, sếp luôn gọi giao việc, sáng thứ Hai hỏi xong chưa
Tâm sự - 1 ngày trướcTôi ước mình có quyền phớt lờ điện thoại, tin nhắn của sếp vào ngày nghỉ duy nhất trong tuần, ông ấy luôn giao việc khẩn vào Chủ nhật, sáng thứ hai hỏi "xong chưa".
Mẹ chồng giận ngược vì không chu cấp cho em chồng: Tôi bế tắc giữa nỗi lo tiền bạc và cái Tết không biết về đâu
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Chuyện sẽ chẳng có gì nếu không có em chồng tôi xuống học đại học và ở cùng. Ở cả 1 năm mẹ chồng tôi không gửi thêm lấy 1 đồng nào. Em chồng là con trai, ở cùng mà quần áo không giặt, cơm không nấu, đi học còn phải anh chị gọi dậy.
Con gái tiết kiệm gửi tiền về hàng tháng, mẹ 64 tuổi liên tục bị 'đào lửa' lừa mất sạch tiền
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Người ta nói tuổi này "khó bảo" thì đúng khó nói thật, nhắc nhở thì mẹ dỗi, không đưa tiền thì bảo không thương mẹ...
Mẹ chồng 'keo kiệt' mang sính lễ khiến cô dâu sững sờ, rơi nước mắt
Tâm sự - 2 ngày trướcTrước ngày cưới, tôi và mẹ chồng xảy ra nhiều bất đồng. Những mong muốn của tôi trong đám cưới đều bị dập tắt vì mẹ cho rằng lãng phí, không cần thiết.
Tối nào hàng xóm cũng đứng trước cửa nhà tôi 3 phút, hôm biết được lý do tôi chột dạ vô cùng
Tâm sự - 3 ngày trướcBan đầu tôi nghĩ là trùng hợp. Nhưng ngày nào cũng vậy thì không thể coi là vô tình được nữa.
Thông gia Việt kiều bay về dự đám tang, gửi phong bì khiến gia đình náo loạn
Tâm sự - 3 ngày trướcNgày mẹ tôi mất, bố mẹ vợ bay từ nước ngoài về dự đám tang. Ông bà gửi chiếc phong bì khiến gia đình tôi náo loạn.
Nghe tin bố chồng định chia tài sản, cả nhà xôn xao, đến lượt tôi mở phong bì mình được nhận thì đứng tim
Tâm sự - 4 ngày trướcMỗi người được phát một phong bì, không ai mở ngay.
Bị người yêu lừa về ra mắt và cái kết
Tâm sựGĐXH - Còn tôi thì chết đứng, cúi chào theo bản năng mà đầu quay vòng vòng.



