Chồng đi làm ăn xa, tôi khổ sở nuôi 2 con trong quan niệm 'quái lạ' của mẹ chồng
GĐXH - Chiều muốn cho bé đi dạo thì bị bảo "chỗ này có ma, chỗ kia có mà", không cho đi. Hôm nào lỡ đi rồi thì về phải trả lời hàng loạt câu hỏi: "Đi đâu? Làm gì? Gặp ai? Nói gì?"
Tôi năm nay 24 tuổi. Chồng tôi lớn hơn tôi 8 tuổi. Anh là người chịu khó, có trách nhiệm với con cái. Dù anh không biết lãng mạn, không tặng quà vào những dịp đặc biệt, cũng không giỏi nói lời ngọt ngào, nhưng tôi cảm nhận được anh rất thương gia đình.
Tôi cũng không đòi hỏi gì về quà cáp hay sự lãng mạn, vì vợ chồng tôi mới về chung nhà hơn 3 năm, hai bên gia đình đều khó khăn. Tôi biết anh vất vả trong công việc nên càng thương anh nhiều hơn.
Lấy chồng xa, khó khăn chồng chất khó khăn
Cưới về, tôi mới biết anh còn nợ bên ngoài, dù không nhiều nhưng cũng phải bán hết vàng cưới để trả. Lúc đó tôi rất tức giận, nhưng lỡ rồi nên đành chấp nhận.
Hơn một năm đầu, hai vợ chồng đi làm bị bùng lương, không lấy được đồng nào. Bố tôi đã đứng ra vay giúp rất nhiều tiền vì bên nội không giúp. Dù anh là con một nhưng đã lớn tuổi mà không tích góp được gì, nên bố mẹ mắng tôi rất nhiều.
Tiền bên ngoại vay cho vợ chồng tôi đã trả hết. Cuộc sống hiện tại đủ ăn đủ mặc, chưa dư dả, nhưng mọi chi tiêu trong nhà đều do anh lo. Tôi cũng rất thương gia đình mình vì các em còn nhỏ, bố mẹ hay ốm yếu. Có lúc tôi phải về chăm bố mẹ ở viện cả tháng, thậm chí hơn. Dù vậy, anh không trách móc gì, còn lo tiền nong cho ông bà, cho cả nội lẫn ngoại, và hỗ trợ hai em nhỏ đi học mỗi tháng 500 nghìn đồng mà không một lời than phiền.
Vì anh tốt nên tôi cũng toàn tâm toàn ý, lùi về sau hỗ trợ công việc cho anh, xem bố mẹ chồng như bố mẹ mình, vâng lời, không than phiền gì cả vì tôi lấy chồng xa, chẳng có ai thân thích bên cạnh.
Ám ảnh khi sống cùng gia đình chồng
Mọi chuyện bắt đầu từ lúc tôi mang thai bé đầu tiên. Vì mang thai "cháu đích tôn" nên vừa biết tôi có bầu, bố mẹ chồng bắt tôi về ở cùng. Tôi về, nấu cơm, dọn dẹp, phơi lúa, phơi ngô – việc gì làm được tôi đều làm, vì tôi quen việc nhà quê từ nhỏ. Chồng tôi thì đi làm xa.

Ảnh minh hoạ
Từ khi sinh bé, ông bà nội vì lớn tuổi muốn nuôi cháu theo kiểu ngày xưa. Dù tôi có rất nhiều sữa, bà vẫn bảo sữa mẹ "ngu", bắt cho uống sữa công thức. Thấy sữa công thức tốn tiền thì lại bảo cho ăn bột, dù bé mới hơn 1 tuần tuổi. Có lần bà còn luộc trứng cho cháu ăn lòng đỏ. Tôi không đồng ý, giải thích rằng bé còn quá nhỏ, nhưng ông bà bảo tôi hỗn, cãi lại, rồi đi kể với người này người kia, nói sai sự thật khiến mọi người hiểu lầm và quay sang trách móc tôi.
Tôi sống trong sự ngột ngạt: ăn gì, mua gì, đi đâu cũng phải xin phép. Không được ra khỏi cổng. Tôi đặt hàng cho bé, bà chạy ra xem, không ưng thì bắt trả lại. Lúc bầu thì tôi cố chịu, cố làm mọi việc để không bị xem là "ăn không ngồi rồi". Nhưng sau khi sinh, tôi không chịu nổi nữa. Tôi mệt mỏi, lúc nào cũng bị lẩm bẩm bên tai, bị soi mói từng chút một.
Nắng nóng không được dùng điều hòa. Mưa thì bật quạt cũng bị nói. Trong khi tiền điện là vợ chồng tôi lo. Đi chợ thì không được ra ngoài, tháng nào cũng phải gửi tiền cho bà. Tôi chỉ nấu ăn, đi tắm, đi vệ sinh cũng bị hỏi. Chăm bé thì bị quản lý từng ngày: hôm nay tắm chưa, hôm nào mới được tắm. Thèm gì cũng không được mua, muốn mua thì bị bảo "đồ bị tẩm ướp". Ngoài hoa quả thắp hương thì không được mua gì cả.
Chiều muốn cho bé đi dạo thì bị bảo "chỗ này có ma, chỗ kia có mà", không cho đi. Hôm nào lỡ đi rồi thì về phải trả lời hàng loạt câu hỏi: "Đi đâu? Làm gì? Gặp ai? Nói gì?"... Từ đó, tôi bắt đầu thấy xa cách với bố mẹ chồng. Không phải vì ghét, mà vì tôi thấy ám ảnh. Em chồng lớn hơn tôi gần chục tuổi, hay về nhà nội, gọi thẳng tên tôi, nói này nói kia. Dù vậy, bà vẫn không nói gì. Bà hay so sánh tôi với các chị trong làng, nói ngày xưa bà thích chị đó lắm nhưng đi xem không hợp tuổi nên mới không cưới, nên con trai bà mới "vớ phải" tôi. Bà kể đi kể lại chuyện đó rất nhiều lần.
Tôi cố gắng làm nhiều hơn thì bà lại bảo tôi "ở nhà không làm gì". Từ thương chuyển sang thất vọng, tôi không muốn bắt chuyện, không muốn gần gũi bà, chỉ thấy sợ và ám ảnh.
Bế tắc cùng 2 đứa con thơ
Tôi lỡ có bé thứ hai. Xin về ngoại sinh, nhưng không may bố tôi mất. Trước khi mất, ông dặn tôi phải yêu thương chồng, sống tốt với gia đình chồng. Ông còn trả lại tiền viện phí chồng tôi đã lo trước đó, vì ông không muốn nợ ai.
Nhưng sinh bé thứ hai xong, tôi vẫn sống trong tình cảnh như khi sinh bé đầu, khiến tôi càng ngột ngạt. Tôi bắt đầu thấy ghét chồng vô cùng. Tôi thấy hối hận vì ngày đó đồng ý cưới anh. Trước đó, cũng có nhiều người muốn cưới tôi, họ có công việc ổn định, làm nhà nước, muốn tôi ở nhà. Nhưng tôi chọn chồng tôi vì tôi muốn tự do, muốn được đi làm, được trải nghiệm, được sống là chính mình.
Tôi không học cao nhưng tôi muốn thử sức, muốn làm điều mình thích. Tôi nghĩ lấy anh rồi cùng nhau cố gắng. Nhưng tôi đã sai vì tôi quên mất rằng còn có gia đình anh. Và anh thì không ở nhà nhiều, nên anh nghĩ mọi chuyện là bình thường, là ông bà quan tâm.
Giờ với bé thứ hai, tôi chỉ im lặng. Không nói, không cãi, không bắt chuyện với ai. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Tôi thật sự không muốn nhìn thấy chồng mình nữa. Nhưng tôi không nỡ bỏ hai đứa nhỏ. Tôi cố gắng chịu đựng, nhưng không biết sẽ chịu được đến bao giờ.
Chồng là con một nên không chịu ra riêng, vì sợ ông bà buồn. Còn tôi thì giờ chỉ thấy ghét. Ghét chồng vô cùng. Không muốn gặp, không muốn thấy. Tôi chỉ cảm thấy yên tĩnh khi con về bên tôi. Tối nào bà cũng lên ngủ cùng, lẩm bẩm mãi, khiến tôi như bị "câm điếc" để được yên ổn.
Giờ vẫn vậy. Ngày nào cũng vậy. Tôi xin lời khuyên từ mọi người. Nếu bỏ, tôi chắc chắn sẽ không mang được cả hai bé. Nhưng tôi cũng không nỡ để lại đứa nào. Tôi không biết phải làm sao thoát khỏi tình cảnh này?
Gặp lại người yêu cũ, tôi đau thắt lòng khi biết những điều anh đã trải qua
Tâm sự - 9 giờ trướcLén nhìn người yêu cũ từ xa, tôi không giữ được bình tĩnh, nước mắt chảy tràn. Tôi hối hận vì năm xưa chia tay anh để rồi cả hai phải gặp nhiều đau khổ.
Chia tay vì những câu nói vô lễ của người yêu với bố mẹ
Tâm sự - 11 giờ trướcGĐXH - Mẹ nói ít thôi, đang bận!" - Đấy là một trong những câu nói vô lễ của bạn trai tôi với bố mẹ anh ta.
Đám tang mẹ chồng, nàng dâu nhận cái tát trời giáng, cả nhà họp gấp
Tâm sự - 23 giờ trướcSau cái tát của chồng, em dâu ôm mặt khóc, chạy vào phòng khóa trái cửa, bỏ lại phía sau không gian tĩnh lặng với nỗi khổ tâm khôn tả của cả nhà trong đám tang mẹ.
Ly hôn rồi, anh ta vẫn dùng 'kế bẩn' để mua chuộc con và đẩy tôi vào cảnh túng quẫn
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Đến bây giờ tôi vẫn không thể ngờ được mình lại cưới một người ích kỷ và máu lạnh đến vậy.
Gặp lại đồng nghiệp sau 20 năm: Ai cũng làm giám đốc nhưng cuộc sống khác xa tưởng tượng
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Gặp lại đồng nghiệp cũ sau 20 năm, tôi mới nhận ra rằng thành công đi kèm những đánh đổi không ngờ.
Nguyên nhân uống thuốc tránh thai gây khô hạn
Phòng the - 1 ngày trướcGĐXH - Sử dụng thuốc tránh thai có thể gây khô hạn do sự thay đổi nồng độ hormone trong cơ thể, đặc biệt là estrogen và progestin. Đây là hai hormone đóng vai trò quan trọng trong việc duy trì độ ẩm và cân bằng tự nhiên của âm đạo.
Chăm thông gia ốm suốt 2 năm, mẹ chồng ngỡ ngàng khi nhận món quà đặc biệt
Tâm sự - 1 ngày trướcỞ quê tôi, việc con rể được nhà vợ giàu có chia đất không phải chuyện lạ nhưng ngay cả thông gia “cũng có phần” thì chưa từng thấy, thậm chí chẳng ai tin điều này là thật.
Cố che giấu lỗi lầm bằng một đám cưới giả, tôi đánh mất cả gia đình
Tâm sự - 1 ngày trướcKhi tìm cách hợp thức hóa cái thai trong bụng bằng một đám cưới giả, tôi không chỉ đánh đổi danh dự mà còn bị chính gia đình ruồng bỏ.
Vì 5 chiếc phong bì phúng viếng nhà thông gia, anh em khẩu chiến ở lễ 49 ngày mẹ
Tâm sự - 2 ngày trướcNăm chiếc phong bì phúng viếng trở thành nguồn cơn khiến 4 anh em tôi xích mích, rạn nứt tình cảm.
Chồng bất ngờ thay đổi khi tôi tự chủ về kinh tế và muốn ly hôn
Tâm sự - 3 ngày trướcGĐXH - Rồi tôi nhận ra, chính sự bao bọc ấy khiến anh ỉ lại. Anh không trách nhiệm, không đóng góp, cũng chẳng quan tâm hay trân trọng tôi.
Tôi xúi chồng sa thải người yêu cũ, giờ 3 năm không có con và ân hận khi biết tin về anh
Tâm sựGĐXH - Tôi lấy chồng được 3 năm rồi mà mãi chưa có con. Dạo gần đây, mỗi lần nằm một mình trong phòng, tôi lại nghĩ không biết có phải đây là cái nghiệp mà mình đang phải trả hay không?

