Sống trong dằn vặt bởi nghi ngờ vợ sinh con với... ân nhân
GiadinhNet - càng nhìn kĩ đứa trẻ, tôi càng thấy nó giống anh Hùng như bản Photocopy. Điều này hoàn toàn có thể xảy ra, bởi từ nhà tôi lên thành phố chỉ chừng 30 cây số. Vợ tôi vẫn thỉnh thoảng lên đây để lấy hàng về bán. Nhà nằm trên trục tỉnh lộ nên đi về rất thuận lợi. Cô ấy quan hệ với Hùng thì chẳng có gì là khó hiểu.
Quê tôi gốc Thái Bình. Chúng tôi có hai con gái còn nhỏ và mẹ già đã ngoài 70 tuổi. Cuộc sống chật vật, ngoài mấy sào ruộng, vợ tôi phải mở thêm quán bán nước, túc tắc mỗi ngày cũng kiếm được dăm, bảy chục nghìn. Tôi tranh thủ lên Hà Nội chở xe ôm. Mỗi tháng cố gửi về cho vợ 1,5 triệu đồng, thêm vào nuôi con nhỏ và mẹ già. Nhiều lúc nhớ vợ con, muốn phóng về thăm nhưng lại tiếc việc nên mỗi tháng tôi chỉ dám về một lần độ 2 ngày.
Vợ tôi tuy là gái nông thôn, đã hai con, nhưng trông vẫn còn “giòn”, được nhiều đàn ông để ý. Có anh chàng là trai tân, giáo viên cấp hai hẳn hoi, lại kém cô ấy mấy tuổi mà cứ mê tít thò lò. Mận - vợ tôi - được cái chịu thương chịu khó, tần tảo tối ngày. Một nách nuôi hai con và mẹ chồng mà vẫn không “xuống mã”. Trong làng, ngoài xóm nhận xét cô ấy là “gái hai con mà ròn con mắt:”. Đúng vậy, trông vợ tôi lúc nào cũng cứ phây phây. Bọn thanh niên tuổi đàn em mà cứ cợt nhả với cô ấy: “Bà chị trông vẫn quá ngon lành. Em mà là ông xã chị thì sẽ cho chị vào tủ kính, không để phải làm việc gì”. Nhưng Mận vẫn luôn thể hiện là một người vợ chính chuyên, chẳng bao giờ để tâm. Tôi thương, tin vợ và tự thấy may mắn lấy được Mận vì bản thân chẳng có thế mạnh gì, vừa nghèo, vừa học hành bí bét, chỉ hết cấp 2, không vào nổi cấp 3. Có thể nói cuộc sống gia đình tôi hiện nay tồn tại được chủ yếu nhờ tài xoay xở của Mận. Mẹ tôi hay đau yếu, hàng tháng tốn khá nhiều tiền thuốc thang. Rồi hai đứa con phải học thêm. Đủ mọi khoản tiền trông cậy ở một mình cô ấy. Khoản tiền tôi gửi về hàng tháng chỉ thêm thắt, chẳng bõ bèn gì.

Ảnh minh họa
Khi vợ tôi có thai đứa thứ ba, tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì hi vọng sẽ là con trai, bởi tôi là con trai trưởng của chi nhánh trưởng trong họ. Nhưng biết lấy gì nuôi nó khi có hai đứa đã quá chật vật? Nhưng vợ tôi lại tỏ ra không lo ngại gì. Họ hàng ai cũng động viên: “ – Cứ yên tâm. Trời sinh voi sẽ sinh cỏ. Nhà đông con sẽ có phúc lớn”. Đến khi nó ra đời thì đáp ứng đúng niềm mong đợi của tất cả mọi người. Con trai tôi lúc đẻ nặng 3,5 kg, khóc rất to, bú khỏe, báo hiệu sẽ lớn nhanh như thổi.
Nghe tin vợ ở cữ, tôi vơ vét hết tiền được gần hai triệu, lao về thăm. Không thể diễn tả được niềm sung sướng, hạnh phúc. Tôi nhờ đứa em gái ruột ở làng bên sang trông nom chị dâu và cháu để ngay ngày hôm sau trở lên Hà Nội, tiếp tục lao vào kiếm tiền. Ngoài chở xe ôm, tôi nhận bất cứ việc gì cần đến sức khỏe, chỉ cốt kiếm được tiền đem về cho vợ. Từ khi vợ đẻ, tuần nào tôi cũng cố gắng phóng về. Thấy tôi vất vả, Mận nói ở nhà đã có mọi người quan tâm, tôi không phải về nhiều, cứ yên tâm.
Đứa con trai của tôi lớn dần. Một lần, về quê, tôi bỗng nghe được dư luận xì xèo về chuyện nó không phải là con tôi. Lúc đầu, tôi không tin, cho là do ai đó ghen ghét gì Mận mà cố tình đơm đặt, do khoảng cách đứa con thứ hai của tôi và nó khá xa (5 năm) trong khi với đứa đầu chỉ 2 năm. Nhưng tôi để ý ngắm nhìn kỹ đứa bé thì thấy đúng là nó không có một nét gì giống tôi. Rồi thì mọi người trong gia đình và họ hàng cũng thấy như vậy. Do còn bán tính bán nghi nên tôi cố tình phớt lờ chuyện này, cứ coi như dư luận độc địa đồn thổi để lao vào làm ăn, kiếm tiền. Nhưng đến khi nó lớn thêm, tôi bỗng thấy nó giống một ai đó quen quen mà nghĩ mãi không ra. Suốt đêm ngày tôi cứ bị chi phối bởi sự việc này và theo đuổi ý nghĩ tìm ra người mà nó giống. Về sau, tôi đã nhớ ra người đó. Tôi triền miên nhớ về quá khứ...
Ngày ấy, cách đây đã hơn 30 năm. Lúc tôi lên 5 tuổi, một lần vô ý bị ngã xuống ao. Chiếc ao sâu, tôi bị uống no nước. Giữa lúc đang chới với thì có một anh nhẩy xuống cứu tôi. Mọi người xúm lại, thực hiện hô hấp nhân tạo và tôi đã thoát chết. Lần đó chỉ chậm vài phút là tôi đã không còn sống đến ngày hôm nay. Người cứu tôi tên Hùng, hơn tôi 10 tuổi, ở làng bên, mới 15 tuổi nhưng bơi rất giỏi. Sau đó, mẹ tôi lại thỉnh thoảng đưa tôi đến thăm nhà anh Hùng để tạ ơn. Những dịp lễ Tết, mẹ tôi đều có quà biếu , coi anh Hùng là ân nhân, không bao giờ có thể quên. Về sau, anh Hùng học lên được đại học. Rồi cả nhà anh dọn đi đâu ở, tôi không rõ. Nghe nói chuyển lên thành phố. Từ đó, không bao giờ tôi gặp lại anh nữa.
Giờ đây, trớ trêu thay, càng nhìn kĩ đứa trẻ, tôi càng thấy nó giống anh Hùng như bản Photocopy. Điều này hoàn toàn có thể xảy ra, bởi từ nhà tôi lên thành phố chỉ chừng 30 cây số. Vợ tôi vẫn thỉnh thoảng lên đây để lấy hàng về bán. Nhà nằm trên trục tỉnh lộ nên đi về rất thuận lợi. Cô ấy quan hệ với Hùng thì chẳng có gì là khó hiểu. Hùng thì chắc là ăn nên làm ra. Tôi để ý thấy gần đây, cô sắm sửa được một số đồ dùng đáng giá. Hỏi thì cô nói do tằn tiện mà mua sắm được. Một lần về quê, tiện đường, tôi chở một người hàng xóm đi cùng. Vì chỗ quen biết, quãng đường vài cây số không đáng gì nên tôi không lấy tiền. Chị ta nói với tôi: “- Do quý và thương chú tôi mới nói. Mong chú đừng nói với cô ấy là tôi nói chuyện này với chú. Chính mắt tôi thấy có lần cô ấy lên xe ô-tô cùng một người đàn ông nào đó. Tôi không nhìn rõ anh ta nên không biết là ai. Đứa con thứ ba của chú, ai cũng nói là nó không phải của chú. Bà con người ta tinh lắm, không điều gì có thể qua mắt được họ”. Tôi chỉ nghe mà không nói gì. Về nhà, tôi hỏi thẳng Mận chuyện dư luận nói về đứa con thì cô ấy chối, nói do kinh tế nhà mình khá giả lên, hơn người mà sinh ghen ghét dựng chuyện.
Thưa các anh chị. Cứ nhìn đứa trẻ thì tôi khẳng định đích xác là con của Hùng. Nhưng tôi ở vào tình thế bí, rất khó xử. Toàn bộ kinh tế hiện tại của gia đình tôi chủ yếu do Mận kiếm ra. Tôi làm ăn trên Hà Nội chỉ đủ nuôi thân. Khoản giúp thêm cho Mận không đáng kể, chưa đủ nuôi một đứa con. Cô lại là người rất chu đáo trong việc chăm sóc mẹ tôi. Điều này thì dân làng ai cũng thấy rõ và rất khen ngợi côm ấy. Chính bà cũng phải công nhận. Không có cô, mẹ tôi khó qua khỏi mấy trận ốm thập tử nhất sinh. Rõ ràng là tôi phải biết ơn cô. Mặt khác, kẻ « tình địch » xen vào hạnh phúc của tôi lại chính là ân nhân cứu mạng tôi trong quá khứ. Ơn này còn lớn hơn. Mẹ tôi do già yếu lại bị điếc, không đi đến đâu nên đã không biết gì đến dư luận. Có người khuyên tôi đi thử ADN. Lại có người khuyên đã rõ rành rành như vậy còn thử làm chi cho tốn kém và để làm gì khi tôi không thể ly hôn Mận. Qua bao đêm dằn vặt, tôi thấy chẳng có thể làm sao khác là “ngậm bò hòn làm ngọt”, vả lại tôi cũng có tình cảm với đứa bé do nhiều lần bế ẵm, chăm sóc nó. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện này, tôi lại vô cùng đau khổ pha lẫn căm tức và tủi hận. Tôi cần làm gì bây giờ?
Phạm Văn Cường
(huyện Đông Quan, Thái Bình)
Trả lời:
Nhà văn – Tiến sĩ tâm lý Nguyễn Đình San
Anh cần cho vợ biết suy nghĩ thực trong lòng mình. Nếu quả thực đứa bé không phải con anh, thì cũng để cô ấy hiểu anh vì cháu bé, vì hạnh phúc gia đình mà bỏ qua. Vợ anh sẽ suy nghĩ lại mà không dấn sâu vào quan hệ bất chính đó nữa. Hãy cảnh báo đến cô ấy là không chuyện gì có thể giấu được mãi. Chớ nên để pháp luật phải can thiệp. Lúc ấy sẽ không lường được hậu quả. Ngược lại, nếu vợ anh vô tội thì chẳng phải, anh đã giải được hoàn toàn nghi vấn trong lòng sao. Xử sự như vậy sẽ thông minh và đem lại hiệu quả tốt hơn là anh cứ tự dằn vặt và buồn phiền, đau khổ khi không thể ly hôn.
Cha 91 tuổi, tôi nghỉ việc về chăm rồi phải bật khóc đưa ông vào viện dưỡng lão
Tâm sự - 5 giờ trướcGĐXH - Chỉ sau nửa năm, tôi phải đưa ra quyết định khiến bản thân day dứt nhất trong đời: gửi cha vào viện dưỡng lão.
10 năm làm dâu hào môn tôi hiểu ra: Người yêu thật lòng sẽ cho bạn đôi cánh, không phải tổ ấm trong chiếc tạp dề
Tâm sự - 6 giờ trướcCâu nói ấy, với Vân là một động lực to lớn, nó giúp cô biến quá khứ thành bàn đạp bứt tốc tới tương lai.
Yêu nhau 3 năm, tôi đành chia tay khi nhà gái thách cưới 500 triệu đồng
Tâm sự - 16 giờ trướcGia đình bạn gái bảo nếu không đưa đủ số tiền thách cưới 500 triệu đồng thì tôi không xứng đáng, không đủ năng lực chăm sóc con gái họ nốt phần đời còn lại.
Vào đúng ngày vợ sinh con, chồng bỏ đi vội vã và đoạn video chỉ hơn 1 phút đã vạch trần toàn bộ sự thật
Tâm sự - 18 giờ trướcGĐXH – Xem đoạn video, tôi thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt, đầu óc ong ong, căn phòng bỗng nhiên nghiêng ngả.
Ranh giới mong manh: Tôi đứng giữa tình yêu 'ngoài luồng' và sự giằng xé của đạo đức
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Tôi rung động với người đàn ông đã có gia đình. Tôi giằng xé giữa cảm xúc và lý trí, rồi lo lắng sẽ bị cuốn vào vòng lặp nguy hiểm.
Lễ mừng thọ mẹ làm 80 mâm nhưng làng xóm không ai đến: Bài học cho cô gái lấy chồng giàu từng được cả làng yêu quý
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Ngày chị tổ chức lễ mừng thọ hoành tráng cho mẹ, không ai trong làng đến dự. Giữa không gian trống vắng, người mẹ già chỉ thở dài: "Không trách ai cả, chỉ cảm ơn vì họ đã giúp con nhìn lại mình".
Lương tháng mẹ chồng 20 triệu nhưng chỉ cho tôi 5 triệu từ lúc mang thai tới khi sinh con
Tâm sự - 1 ngày trướcTôi biết bà không ghét tôi nhưng giữa chúng tôi chưa bao giờ có sự thân thiết của hai người phụ nữ cùng trong một mái nhà.
Chuyện thật như đùa: Cho chồng cũ ở nhờ và cái kết gay cấn hơn phim
Tâm sự - 1 ngày trướcCâu chuyện của anh D. (40 tuổi, Hà Nội) khiến nhiều người vừa buồn cười vừa "nể".
Mẹ chồng nhất quyết không cho tôi về ngoại ở cữ vì lý do khó chấp nhận
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Nghe xong những gì mẹ chồng nói, tôi ấm ức vô cùng. Biết là mẹ chồng lo cho cháu nhưng bà đâu cần phải miệt thị mẹ tôi và nhà tôi như vậy.
Mỗi tháng chồng gửi về quê 5 triệu, tôi tưởng bố mẹ chồng nghèo khó cho đến khi biết họ dùng số tiền đó đi du lịch
Tâm sự - 1 ngày trướcMà quả thật, tháng nào không thấy tiền về là y như rằng mẹ chồng gọi.
Lễ mừng thọ mẹ làm 80 mâm nhưng làng xóm không ai đến: Bài học cho cô gái lấy chồng giàu từng được cả làng yêu quý
Tâm sựGĐXH - Ngày chị tổ chức lễ mừng thọ hoành tráng cho mẹ, không ai trong làng đến dự. Giữa không gian trống vắng, người mẹ già chỉ thở dài: "Không trách ai cả, chỉ cảm ơn vì họ đã giúp con nhìn lại mình".