Cuộc điện thoại của mẹ đẻ trong kỳ nghỉ lễ khiến tôi cắn chặt môi không dám bật khóc
GĐXH – Nghỉ lễ nhưng lòng tôi không được vui. Tôi nghĩ đến mẹ, không biết bố mẹ ở nhà ra sao, mẹ có còn nhắc đến tôi trong bữa cơm không…
Tôi mới kết hôn nửa năm, vẫn còn đang tập làm quen với vai trò của một người vợ, người con dâu mới. Từ khi lấy chồng, cuộc sống của tôi thay đổi gần như hoàn toàn. Những điều từng quen thuộc nay đã trở thành xa xỉ, ngay cả việc về thăm bố mẹ đẻ, điều tưởng chừng giản đơn đôi khi cũng trở nên thật khó khăn.
Kỳ nghỉ lễ 30/4 - 1/5 năm nay, tôi được nghỉ 5 ngày nhưng không đi đâu cả. Nhà bố mẹ tôi cách nhà chồng chỉ hơn 40 cây số, song tôi vẫn đành ngậm ngùi ở lại. Chồng tôi không cấm tôi về ngoại, anh bảo "nếu muốn thì cứ về", nhưng tôi hiểu điều đó chỉ là một câu xã giao.
Vì trong ánh mắt, trong thái độ của cả gia đình chồng, tôi vẫn cảm nhận được sự kỳ vọng: Dâu mới thì nên ở nhà lo cơm nước, tiếp họ hàng, thể hiện mình là người vợ hiền, dâu thảo. Tôi chọn im lặng, không cố đòi về, tuy nhiên trong lòng tôi thấy buồn đến lạ.

Ảnh minh họa.
Tôi nhớ mẹ tôi. Mẹ tôi là người phụ nữ tảo tần, cả đời hy sinh vì chồng con, chưa một lần đòi hỏi gì cho riêng mình. Khi tôi chuẩn bị về nhà chồng, mẹ đã dặn tôi đủ điều: "Làm dâu phải nhịn một chút, đừng để ai buồn. Có khổ cũng cố gắng, đừng để người ta nói con gái mẹ không biết điều".
Những lời ấy, tôi vẫn ghi nhớ từng chữ. Nhưng mẹ có biết rằng, đôi khi, những hy sinh thầm lặng ấy lại khiến lòng tôi chênh vênh nhường nào.
Khi còn ở nhà, mỗi kỳ nghỉ lễ là một dịp sum vầy. Nhà tôi không đi du lịch xa, chỉ đơn giản là những bữa cơm đông đủ, tiếng cười rộn ràng của mọi người trong gia đình.
Giờ tôi về làm dâu trong một gia đình nề nếp và truyền thống, nơi mà mọi thứ đều phải được sắp đặt theo tôn ti trật tự và có những "luật" bất thành văn mà ai cũng phải tuân theo, nhất là con dâu mới.
Vì vậy, ngay ngày đầu của kỳ nghỉ lễ, tôi dậy sớm hơn thường lệ, phụ mẹ chồng nấu nướng, bày biện mâm cỗ. Khách khứa đến nhà rôm rả, ai cũng khen tôi nhanh nhẹn, khéo tay. Tôi mỉm cười đáp lại, cố gắng giữ vẻ vui tươi.
Nhưng chỉ cần một khoảnh khắc lặng người, lòng tôi lại chùng xuống. Tôi nghĩ đến mẹ – không biết mẹ đã nấu món gì hôm nay, bố có còn nhắc đến tôi trong bữa cơm không, em trai tôi có hỏi "chị không về hả mẹ".
Buổi tối, mẹ gọi điện cho tôi. Mẹ vẫn giữ giọng hồ hởi thường ngày: "Nghỉ lễ có vui không con? Ở nhà chồng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé". Tôi cố cắn chặt môi để không bật khóc, chỉ dám đáp khẽ: "Vui mẹ ạ. Ở đây mọi người thương con lắm". Mẹ không hỏi sao tôi không về và tôi biết mẹ hiểu. Nhưng chính sự thấu hiểu im lặng đó lại khiến tôi xót xa hơn cả.
Đêm nằm, tôi cứ trằn trọc mãi. Tôi hiểu, làm dâu là một hành trình học làm người lớn – học cách chấp nhận, nhẫn nhịn và đôi khi là cả hy sinh. Tôi không trách ai cả. Nhà chồng không ghét bỏ gì tôi, ngược lại, mọi người đối xử với tôi rất đàng hoàng. Nhưng có lẽ, thứ khiến tôi buồn không phải là cách người khác đối xử với mình, mà là cảm giác mình đang dần rời xa những điều từng rất thân thuộc, mà không thể níu giữ.
Tôi biết, thời gian sẽ giúp tôi quen dần. Có thể vài năm nữa, tôi sẽ không còn quá xúc động mỗi dịp lễ về, có thể tôi sẽ thành thạo hơn trong vai trò làm dâu, làm mẹ. Nhưng có một điều tôi mong lắm – là xã hội sẽ dần cởi mở hơn với những nàng dâu mới như tôi, để chúng tôi được phép sống thật với cảm xúc, được phép nhớ nhà và quan trọng hơn cả, được về nhà mà không cần phải lo sợ, phải nhìn sắc mặt của người khác!
Kết hôn xong mới biết phải gánh khoản nợ cờ bạc 300 triệu đồng cho mẹ vợ
Tâm sự - 10 giờ trướcVợ tôi là con một, tôi cưới được vài tháng thì cô ấy khóc cầu xin tôi giúp mẹ trả nợ 300 triệu; hóa ra lâu nay bà ấy mê đánh bạc và "nã" tiền con gái thường xuyên.
Từng điên tiết 'đấu loa' với hàng xóm, tôi mừng vì mức phạt gây ồn lên 160 triệu
Tâm sự - 23 giờ trướcBị hàng xóm tra tấn bằng karaoke, tôi bất lực đến nỗi từng "đấu loa" với họ; thật vui khi hành vi gây ồn quá mức từ nay có thể bị phạt rất nặng, tới 160 triệu đồng.
Cho hàng xóm mượn sân kinh doanh hơn chục năm miễn phí, đến lúc đòi lại thì trở mặt khiến tôi chết lặng
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Sau nhiều năm mượn sân kinh doanh không tiền thuê, khi tôi muốn lấy lại chính tài sản của mình thì thái độ của người hàng xóm ấy đã khiến tôi thực sự sốc.
Cú sốc từ người chị dâu 'lạ mặt' và màn 'úp sọt' khiến gia đình tan nát
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Dù có bị nói là "bà cô bên chồng" thì tôi cũng cam lòng, vì thực sự tôi không tài nào hiểu nổi cách hành xử của chị dâu mình.
Tôi nghỉ chơi với những người bạn lần nào đi ăn cũng đến muộn cả tiếng
Tâm sự - 1 ngày trướcHẹn ăn sáng 8h thì 10h mới đến, hẹn ăn lẩu 12h thì 13h30 tới và nghĩ "có chia tiền là được"; sau rất nhiều lần như vậy, tôi loại mấy người bạn này khỏi nhóm tụ tập.
Làm lụng vất vả 10 năm tích góp nhờ bố mẹ mua đất, tôi choáng váng khi biết người đứng tên là ai
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Vì mảnh đất, tôi xích mích với bố mẹ, rạn nứt với em gái và đỉnh điểm là đứng trước nguy cơ đổ vỡ hôn nhân.
Tôi làm dâu bằng cả thanh xuân, còn chồng thì không chịu làm rể
Tâm sự - 2 ngày trướcTrên đường đi, tôi nghĩ về bố mẹ đẻ, nghĩ về những ngày mình còn son rỗi...
Tuần được nghỉ mỗi Chủ nhật, sếp luôn gọi giao việc, sáng thứ Hai hỏi xong chưa
Tâm sự - 3 ngày trướcTôi ước mình có quyền phớt lờ điện thoại, tin nhắn của sếp vào ngày nghỉ duy nhất trong tuần, ông ấy luôn giao việc khẩn vào Chủ nhật, sáng thứ hai hỏi "xong chưa".
Mẹ chồng giận ngược vì không chu cấp cho em chồng: Tôi bế tắc giữa nỗi lo tiền bạc và cái Tết không biết về đâu
Tâm sự - 4 ngày trướcGĐXH - Chuyện sẽ chẳng có gì nếu không có em chồng tôi xuống học đại học và ở cùng. Ở cả 1 năm mẹ chồng tôi không gửi thêm lấy 1 đồng nào. Em chồng là con trai, ở cùng mà quần áo không giặt, cơm không nấu, đi học còn phải anh chị gọi dậy.
Con gái tiết kiệm gửi tiền về hàng tháng, mẹ 64 tuổi liên tục bị 'đào lửa' lừa mất sạch tiền
Tâm sự - 4 ngày trướcGĐXH - Người ta nói tuổi này "khó bảo" thì đúng khó nói thật, nhắc nhở thì mẹ dỗi, không đưa tiền thì bảo không thương mẹ...
Tối nào hàng xóm cũng đứng trước cửa nhà tôi 3 phút, hôm biết được lý do tôi chột dạ vô cùng
Tâm sựBan đầu tôi nghĩ là trùng hợp. Nhưng ngày nào cũng vậy thì không thể coi là vô tình được nữa.
