Cuộc điện thoại của mẹ đẻ trong kỳ nghỉ lễ khiến tôi cắn chặt môi không dám bật khóc
GĐXH – Nghỉ lễ nhưng lòng tôi không được vui. Tôi nghĩ đến mẹ, không biết bố mẹ ở nhà ra sao, mẹ có còn nhắc đến tôi trong bữa cơm không…
Tôi mới kết hôn nửa năm, vẫn còn đang tập làm quen với vai trò của một người vợ, người con dâu mới. Từ khi lấy chồng, cuộc sống của tôi thay đổi gần như hoàn toàn. Những điều từng quen thuộc nay đã trở thành xa xỉ, ngay cả việc về thăm bố mẹ đẻ, điều tưởng chừng giản đơn đôi khi cũng trở nên thật khó khăn.
Kỳ nghỉ lễ 30/4 - 1/5 năm nay, tôi được nghỉ 5 ngày nhưng không đi đâu cả. Nhà bố mẹ tôi cách nhà chồng chỉ hơn 40 cây số, song tôi vẫn đành ngậm ngùi ở lại. Chồng tôi không cấm tôi về ngoại, anh bảo "nếu muốn thì cứ về", nhưng tôi hiểu điều đó chỉ là một câu xã giao.
Vì trong ánh mắt, trong thái độ của cả gia đình chồng, tôi vẫn cảm nhận được sự kỳ vọng: Dâu mới thì nên ở nhà lo cơm nước, tiếp họ hàng, thể hiện mình là người vợ hiền, dâu thảo. Tôi chọn im lặng, không cố đòi về, tuy nhiên trong lòng tôi thấy buồn đến lạ.

Ảnh minh họa.
Tôi nhớ mẹ tôi. Mẹ tôi là người phụ nữ tảo tần, cả đời hy sinh vì chồng con, chưa một lần đòi hỏi gì cho riêng mình. Khi tôi chuẩn bị về nhà chồng, mẹ đã dặn tôi đủ điều: "Làm dâu phải nhịn một chút, đừng để ai buồn. Có khổ cũng cố gắng, đừng để người ta nói con gái mẹ không biết điều".
Những lời ấy, tôi vẫn ghi nhớ từng chữ. Nhưng mẹ có biết rằng, đôi khi, những hy sinh thầm lặng ấy lại khiến lòng tôi chênh vênh nhường nào.
Khi còn ở nhà, mỗi kỳ nghỉ lễ là một dịp sum vầy. Nhà tôi không đi du lịch xa, chỉ đơn giản là những bữa cơm đông đủ, tiếng cười rộn ràng của mọi người trong gia đình.
Giờ tôi về làm dâu trong một gia đình nề nếp và truyền thống, nơi mà mọi thứ đều phải được sắp đặt theo tôn ti trật tự và có những "luật" bất thành văn mà ai cũng phải tuân theo, nhất là con dâu mới.
Vì vậy, ngay ngày đầu của kỳ nghỉ lễ, tôi dậy sớm hơn thường lệ, phụ mẹ chồng nấu nướng, bày biện mâm cỗ. Khách khứa đến nhà rôm rả, ai cũng khen tôi nhanh nhẹn, khéo tay. Tôi mỉm cười đáp lại, cố gắng giữ vẻ vui tươi.
Nhưng chỉ cần một khoảnh khắc lặng người, lòng tôi lại chùng xuống. Tôi nghĩ đến mẹ – không biết mẹ đã nấu món gì hôm nay, bố có còn nhắc đến tôi trong bữa cơm không, em trai tôi có hỏi "chị không về hả mẹ".
Buổi tối, mẹ gọi điện cho tôi. Mẹ vẫn giữ giọng hồ hởi thường ngày: "Nghỉ lễ có vui không con? Ở nhà chồng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé". Tôi cố cắn chặt môi để không bật khóc, chỉ dám đáp khẽ: "Vui mẹ ạ. Ở đây mọi người thương con lắm". Mẹ không hỏi sao tôi không về và tôi biết mẹ hiểu. Nhưng chính sự thấu hiểu im lặng đó lại khiến tôi xót xa hơn cả.
Đêm nằm, tôi cứ trằn trọc mãi. Tôi hiểu, làm dâu là một hành trình học làm người lớn – học cách chấp nhận, nhẫn nhịn và đôi khi là cả hy sinh. Tôi không trách ai cả. Nhà chồng không ghét bỏ gì tôi, ngược lại, mọi người đối xử với tôi rất đàng hoàng. Nhưng có lẽ, thứ khiến tôi buồn không phải là cách người khác đối xử với mình, mà là cảm giác mình đang dần rời xa những điều từng rất thân thuộc, mà không thể níu giữ.
Tôi biết, thời gian sẽ giúp tôi quen dần. Có thể vài năm nữa, tôi sẽ không còn quá xúc động mỗi dịp lễ về, có thể tôi sẽ thành thạo hơn trong vai trò làm dâu, làm mẹ. Nhưng có một điều tôi mong lắm – là xã hội sẽ dần cởi mở hơn với những nàng dâu mới như tôi, để chúng tôi được phép sống thật với cảm xúc, được phép nhớ nhà và quan trọng hơn cả, được về nhà mà không cần phải lo sợ, phải nhìn sắc mặt của người khác!
Bức xúc vì hàng xóm nhờ đón con cả tháng, đi chợ hộ không trả tiền còn chê
Tâm sự - 6 giờ trướcNgười thì nhờ đón con suốt tháng, người dặn mua giúp mớ rau, con cá nhưng chê bôi và không chịu trả tiền. Khi tôi từ chối khéo thì hàng xóm tỏ thái độ ra mặt, nói tôi “sống đừng chỉ nghĩ đến mình”.
Chồng 1m82 kiếm tiền giỏi vẫn phải nhịn vợ như 'nhịn cơm sống'
Tâm sự - 7 giờ trướcGĐXH - Tôi chỉ muốn góp ý cho vợ học hỏi thêm kỹ năng trong cuộc sống để biết cách nuôi dạy con, ứng xử với cha mẹ, anh em cho trọn. Nhưng toàn phản tác dụng, lại cãi nhau khóc lóc rất mệt.
Họp lớp 25 năm, 20 người tái mặt vì hóa đơn bữa nhậu: Đi về đồng loạt rời nhóm
Tâm sự - 19 giờ trướcGĐXH - Buổi họp lớp của nhóm bạn học lại trở thành bài học đắt giá về sĩ diện và ứng xử nơi bàn tiệc.
Nhiều người tưởng tôi bị con bỏ, nhưng thực tế viện dưỡng lão lại là lựa chọn tốt nhất đời tôi
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - Ở tuổi 75, thay vì sống cùng con cháu như nhiều người cao tuổi khác, tôi lại chủ động chọn viện dưỡng lão làm nơi an dưỡng cuối đời.
Cầm 200 nghìn đi đám giỗ, thông gia nghèo bất ngờ khi gia chủ trả lại phong bì
Tâm sự - 1 ngày trướcMột số khách mời ở xa đến dự đám giỗ có đôi chút bất ngờ nhưng những người hàng xóm, bà con thân thiết của chủ nhà thì vui vẻ nhận lại phong bì sau khi kính lễ.
Đi xem mắt 3 lần mà lần nào tôi cũng trở về trong hụt hẫng, đàn ông thời nay sao vậy?
Tâm sự - 1 ngày trướcTôi không biết làm thế nào mới có thể tìm được người phù hợp với yêu cầu của mình.
Cùng mức lương gần 20 triệu/tháng nhưng vợ chẳng giữ được đồng nào còn chồng thì vẫn nguyên xi: Mâu thuẫn bùng nổ
Tâm sự - 1 ngày trướcVậy mới thấy, việc minh bạch tài chính trong gia đình là điều rất quan trọng và thể hiện sự tin tưởng, chia sẻ với nhau.
Mẹ đi lấy chồng, bố tôi nói 1 câu khiến cả hội trường bật khóc
Tâm sự - 1 ngày trướcGĐXH - "Cả một đời này tôi nợ cô ấy hai chữ hạnh phúc. Tôi hi vọng cả quãng đường còn lại của cô ấy sẽ toàn là tiếng cười khi ở bên anh" - bố nói tại hôn lễ của mẹ tôi.
Tôi đang phải 'trả nghiệp' vì bỏ người yêu trong lúc nhập viện cấp cứu?
Tâm sự - 2 ngày trướcGĐXH - Anh thức khuya dậy sớm, làm 2-3 công việc để cố gắng lo cho tương lai hai đứa. Đến lúc anh ngã quỵ, phải nhập viện cấp cứu vì suy thận, tôi đã bỏ lại anh tự xoay xở với bệnh tật.
Trót khoe chồng là giám đốc, cô gái 'khốn khổ' với đồng nghiệp
Tâm sự - 2 ngày trướcMột lần, khi đồng nghiệp hỏi thăm, tôi buột miệng kể, chồng mình là giám đốc công ty bất động sản và hai vợ chồng đang chờ năm đẹp để sinh con. Tôi không ngờ thông tin này lại khiến cuộc sống công sở của mình trở nên "khốn khổ".
Mẹ đi lấy chồng, bố tôi nói 1 câu khiến cả hội trường bật khóc
Tâm sựGĐXH - "Cả một đời này tôi nợ cô ấy hai chữ hạnh phúc. Tôi hi vọng cả quãng đường còn lại của cô ấy sẽ toàn là tiếng cười khi ở bên anh" - bố nói tại hôn lễ của mẹ tôi.
